15
Ta thông qua Viên Phái biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Thục phi nương nương đã qua đời, trước khi chết đã dốc hết toàn bộ thế lực mà Lý gia bố trí, lúc nhỏ, cho Viên Phong uống tuyệt tử dược.
Thuốc dẫn chính là Bảo Lạc.
Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, thì suy tính sâu xa cho con.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Bảo Lạc, ta thất thần nghĩ, hai mẹ con bọn họ nếu biết, phỏng chừng sẽ đào mộ Thục phi nương nương lên mà đánh đòn xác chết.
Có Bảo Thiền, việc liên lạc giữa ta và cha ta thuận tiện hơn rất nhiều.
Uyển Uyển và Thanh Nhi đều đã hứa hôn, Uyển Uyển hứa gả cho trưởng tử của tướng quân trấn giữ thành Từ Châu, vị hôn phu mà Thanh Nhi được hứa hôn từ trong bụng mẹ, là thiếu niên cử nhân của Kim Lăng.
Nhìn hai mối hôn sự này đều không tốt, nhưng vị tướng quân kia lại là tướng lĩnh hàn môn do hoàng đế một tay bồi dưỡng ra, đợi sang năm sẽ vào kinh trấn giữ cổng thành. Mà các thương nhân buôn muối thành Kim Lăng liên kết thành một mảng, cộng lại tiền thuế, còn nhiều hơn cả mười ba châu khác của Đại Hạ cộng lại.
Đến đây mọi chuyện đã an bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-c-a-i-gian-th-n&chuong=7]
Ngoài mặt quan hệ Thái tử và Tể tướng kết thành thông gia tốt đẹp, ngấm ngầm cha ta đem việc kết thông gia của tâm phúc của mình, liên hệ chặt chẽ với phe phái địa phương, một biểu ba ngàn dặm, thế gia vẫn là giữ lại đường lui, chi thứ rải rác khắp nơi, Nhị hoàng tử cũng có sức tranh đấu.
Thời hạn ba năm đã đến, ta vẫn không có thai.
Ba năm nay, mỗi lần ta và Viên Phái tư hội đều sẽ uống thuốc tránh thai, một là vì ta còn chưa đầy mười tám tuổi, thân thể của ta là quan trọng nhất, hai là muốn xem xem vị Nhị hoàng tử này của chúng ta có thể làm được đến mức nào.
Phải nói là nam nhân hiểu nam nhân nhất, vị Nhị hoàng tử này của chúng ta đã chỉ điểm cho Bảo Lạc, không ít những chiêu trò lạt mềm buộc chặt, cộng thêm việc từ nhỏ, Bảo Lạc đã hiểu rõ Viên Phong, phu quân của ta đã sớm đắm chìm trong ôn nhu hương mà không thể tự thoát ra được, mỗi một góc mà ta không có mặt, đều có dấu vết tư hội của đôi trai gái si tình oán hận này.
Bảo Thiền kể chuyện cười cho ta nghe, nàng nói Viên Phong hứa hẹn với Bảo Lạc, đợi hắn ngày sau đăng cơ, sẽ phế ta mà đổi nàng làm Hoàng hậu.
Phu quân của ta và đương kim hoàng đế quả nhiên là cha con ruột, đều yêu những tiểu thư thế gia mang đầy tiên khí kia, nhưng lại không thể không lập người khác làm chính thê.
Mỗi khi Viên Phái đến tìm ta, Bảo Lạc sẽ không để lại dấu vết mà kéo Viên Phong đi.
Vợ chồng chúng ta thật đúng là xứng đôi, một đôi cành hồng đua nhau vượt tường.
Một thiếu niên anh tuấn thân phận cao quý làm tình lang cho ta, ta Trương Trân Trân một đời này sống thật đáng giá.
16
Ta gả vào Đông Cung đã tròn ba năm, ta cần một đứa con.
Ba năm độc sủng không có kết quả gì, trong cung ngoài cung đã bàn tán xôn xao, chỉ là ngại quyền thế của cha ta và thể diện hoàng gia, không dám ở trước mặt ta nói nhiều.
Ta nhìn Hoàng hậu nương nương yêu cầu Thái Y Viện sắc thuốc giúp ta có thai.
Viên Phong cũng oán giận, trong lời nói ám chỉ tầm quan trọng của con cái đối với Trữ quân, ta cười nhạo trong lòng, nhưng lại làm ra vẻ mặt hổ thẹn mà uống cạn thuốc.
NNhư một thùng sắt, cộng thêm cha giúp đỡ, trong ngoài đều là người hầu trung thành với Trương gia.
"Nương nương gầy đi rồi."
Cha ta nhìn ta đau lòng không thôi, cho dù bây giờ ta đã trở thành Thái tử phi nương nương, nhưng trong lòng cha, ta vẫn là đứa trẻ vừa sinh ra đã mất mẹ đáng thương kia.
Cha ở ngoài cung vì ta lo lắng rất nhiều, những năm gần đây hoàng đế càng ngày càng độc đoán chuyên quyền, quyền thế của cha đã tạo thành uy hiếp cực lớn đối với hoàng quyền, cha vừa phải tự bảo vệ mình, vừa phải lo lắng cho tình cảnh của ta trong cung, cả người nhìn già đi không ít.
Ta vô cùng căm hận trong lòng.
"Cha, chúng ta tạo phản đi."
17
Ngày đó, cha ta nghe xong kinh ngạc đến ngây người, câu chuyện ta chu toàn giữa huynh đệ Viên gia, ông đọc sách thánh hiền, biết đây là không đúng, nhưng ông cũng hiểu đây là con đường tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Ta hỏi cha, sau khi Viên Phong đăng cơ Trương gia còn có đường sống không.
Ông trầm mặc rất lâu, lâu đến mức mặt trời sắp lặn, ông mới nói.
"Cha không tiếc bất cứ giá nào, chỉ mong Trân Trân bình an, vui vẻ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta biết cha đã ngầm đồng ý.
Năm nay, hoàng đế đã năm mươi ba tuổi, ông đã sống thọ hơn các đời hoàng đế Đại Hạ, nhưng ông bắt đầu tham lam.
Một hoàng đế bắt đầu cầu tiên hỏi đạo nói lên điều gì? Nói lên rằng ông ta sợ hãi.
Mỗi lần thỉnh an, ta và Viên Phong dập đầu về phía hoàng đế: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Bây giờ hoàng đế Đại Hạ muốn sống lâu trăm tuổi, đứng trên đỉnh cao của vương triều này mà nhìn xuống tất cả mọi người.
Bao gồm cả con trai của ông.
Khi Thái y dâng sớ báo cáo tin ta mang thai, ta không bỏ qua sự mừng rỡ cuồng nhiệt của Thái tử, còn có sự kiêng kỵ thoáng qua của hoàng đế.
Ta biết ông ta đang kiêng kị người con trai đã trưởng thành của mình, còn có sự truy hận đối với năm tháng không còn.
Con rồng già đã cao tuổi, đối mặt với Thái tử đang độ tuổi tráng niên, tình thân ít ỏi còn sót lại, cũng bị sự suy đoán ác ý rằng Thái tử có thể tùy thời kế vị sau khi ông ta chết mài mòn.
Huống chi đây không phải là suy đoán.
Mấy năm nay, dưới áp lực nặng nề, Viên Phong cũng sắp bị bức điên.
Hoàng đế không cho Tấn Vương đến đất phong mà giữ lại bên cạnh tận hiếu, năm nay còn truy phong Thục phi nương nương làm Hoàng quý phi, chỉ còn kém một bước nữa hắn đã trở thành đích tử, điều này khiến cho tháng đó, Hoàng hậu nương nương chi tiêu đồ sứ tăng gấp đôi. Ngầm Viên Phái đối với Viên Phong gần như lấy lòng, đồng thời Viên Phong cũng biết, chỗ dựa mà phụ hoàng của hắn tìm kiếm cho Viên Phái, chưa từng có quan viên nào dưới nhất phẩm.
Ta ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió, Viên Phong chỉ muốn để ta nghe thấy, chuyện hắn muốn ta nghe thấy, nhưng ta còn có Bảo Thiền.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận