20
Ngoài Hầu phủ có một cỗ xe ngựa của Trưởng Công Chúa đang đỗ sẵn.
Rèm xe được vén lên, một bàn tay trắng muốt vẫy nhẹ về phía ta.
Khi thấy rõ người trong xe, ta không kìm được mà nhào tới.
Mẫu thân, lại chính là mẫu thân!
Mãi đến lúc này, có lẽ do sợ hãi và hoảng loạn vì suýt bị chặt tay, cảm xúc dồn nén mới đồng loạt ập đến.
Nước mắt ta tuôn như suối, vùi đầu vào lòng mẫu thân:
“Mẫu thân, cuối cùng người cũng đến đón con rồi!”
Mẫu thân ôm chặt lấy ta, dịu dàng vuốt ve lưng ta.
Thì ra, năm xưa sau khi giả chết, mẫu thân tình cờ được Trưởng Công Chúa để mắt đến, từng bước trở thành mưu sĩ bên cạnh công chúa.
Nữ nhân bị đồn là “xúi giục” Trưởng Công Chúa, là kẻ đứng sau đề xuất mở nữ học, lập nữ quan—chính là mẫu thân của ta.
Mẫu thân lau nước mắt nơi khóe mắt ta, ánh mắt đầy áy náy:
“Những năm qua, là ta khiến con chịu khổ rồi.”
“Thực ra ta có cài người trong Hầu phủ.”
“Nhưng bọn họ chỉ có thể truyền tin, chứ không thể ra tay can thiệp trực tiếp.”
Mẫu thân xoa đầu ta, hồi tưởng nói:
“Năm xưa, ta cũng từng muốn diệt trừ từ gốc, nên mới cố ý đuổi phụ tử nhà Tiết Thừa Tông ra biên cương.”
“Không ngờ, cốt truyện lập tức sửa lại, lại còn khiến bọn họ sớm quen biết nữ chính…”
“Mẫu thân cũng không biết phải giải thích với con thế nào, nhưng nói chung, nếu người ngoài can thiệp quá mạnh tay, ngược lại sẽ chỉ khiến tình hình càng thêm tệ hại.”
“Ví như vừa rồi, nếu con không thể chủ động đổi họ rời khỏi, thì dù mẫu thân giúp con vào được nữ thử, phía sau e là vẫn sẽ còn sinh chuyện.”
Lúc này ta mới bừng tỉnh, sau lưng đã thấm ướt một mảng lớn, toàn thân rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa.
Mẫu thân thấy sắc mặt ta không ổn, vội vàng an ủi:
“May mà mưa đã qua, trời đã quang. Dao Hoa, rốt cuộc con cũng đã vượt qua rồi.”
“Đổi họ, rời khỏi Tiết phủ, xét theo cốt truyện thì con vẫn bị gắn mác ‘kết cục bi thảm’.”
“Nhưng hiện giờ, con cuối cùng cũng có thể thật sự thoát khỏi sự thao túng rồi.”
“Quãng đời về sau, sẽ do chính con làm chủ.”
Nắm tay đang siết chặt của ta rốt cuộc cũng từ từ buông lỏng.
21
Nữ quan được tiến hành đúng như dự định.
Trưởng Công Chúa đích thân mời đại nho đương thời ra đề sách luận, trước sau kéo dài suốt ba ngày.
Ba ngày sau, ta rốt cuộc bước ra khỏi khoa trường, vừa ngẩng đầu liền trông thấy mẫu thân đang ngóng trông giữa đám đông.
Người giúp ta chỉnh lại mấy lọn tóc rối: “Cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt. Còn người thì sao?”
“Có lẽ còn tốt hơn con một chút.”
Người cũng tham gia nữ quan.
Xiềng xích trói buộc người bấy lâu nay đã gỡ bỏ, người cũng quyết tâm sống một đời vì chính mình.
Nhiều năm chuẩn bị, chỉ vì hôm nay, chúng ta nhìn nhau mỉm cười.
Thế nhưng đúng lúc ấy, một thanh âm không hợp thời vang lên:
“Bạch, Bạch Tử Huyên?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/dao-hoa&chuong=10]
Ngươi, ngươi chưa chết?”
Tiếp theo là giọng của Tiết Vân Đình:
“Mẫu thân, thật sự là mẫu thân!”
“Chuyện này… là thế nào đây?”
Ta khựng bước, lúc này mới nhìn thấy, cách đó không xa, phụ tử Tiết gia đang đứng cạnh Thẩm Uyển Dung, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn về phía ta.
Bọn họ vốn đến đón Thẩm Uyển Dung, lại tình cờ nhìn thấy mẫu thân.
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi, vô thức mà căng thẳng hẳn lên.
Chẳng lẽ thiên mệnh nghiệt ngã kia, đến tận giờ vẫn chưa chịu buông tha mẫu tử ta sao?
Mẫu thân dường như nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt ta, nhẹ nhàng siết tay, ngón tay mảnh mai khẽ chạm, như muốn trấn an.
Người thong thả xoay người, nơi khóe môi hiện lên ý cười lạnh nhàn nhạt:
“Bạch Tử Huyên? Danh hào nghe thật quen tai.”
“À, ta nhớ ra rồi. Chẳng phải thiên kim của Trung Dũng hầu phủ đã mất từ lâu sao?
Năm ấy linh đường thiết lập, kẻ trong kinh có chút thân phận, ai mà chẳng từng tới viếng qua một phen?”
Tiết Thừa Tông vốn còn muốn tiến lên chất vấn, nghe tới lời này lại đột nhiên khựng bước.
Năm đó, tang sự của mẫu thân tổ chức vội vàng, chưa tìm được di thể đã tự tiện lập bài vị, coi như người đã khuất.
Hiện giờ, bài vị của Bạch Tử Huyên vẫn còn thờ trong tông từ Tiết gia—lẽ nào họ lại tự vả vào mặt mình, đón người về, tôn làm chính thất?
Huống hồ là…
Ánh mắt ba người bất giác dừng nơi Thẩm Uyển Dung.
Nếu Bạch Tử Huyên chưa chết, vậy người mà họ che chở bao năm kia, từ nay về sau há còn mặt mũi nào xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật?
Ba người liếc nhìn nhau, lời tới bên môi, xoay một vòng rồi lại nghẹn nơi cổ họng, chẳng ai dám thốt thành câu.
Ta khẽ chau mày, trong lòng trào lên một cơn ghê tởm.
Mẫu thân hiển nhiên cũng đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng họ, khẽ “chậc” một tiếng, ánh mắt lướt qua Tiết Thừa Tông và Tiết Vân Đình, thong dong mà sắc bén.
Người lại liếc nhìn Thẩm Uyển Dung được bọn họ bảo hộ sau lưng, cười nhạt nói:
“Mấy vị đây… chẳng hay đã bị mộng mị mê tâm, chẳng phân nổi thật giả nữa rồi chăng?”
“Nếu quả thực thân thể có bệnh, ta cũng có thể thay mấy vị tấu xin Trưởng Công Chúa, cho người mời ngự y đến bắt mạch xem thử.”
Tiết Vân Đình trợn tròn hai mắt: “Người… người nhận thức Dao Hoa, rõ ràng người chính là…”
“Câm miệng. Mẫu thân ngươi đã chết rồi.”
Tiết Thừa Tông dường như đã mơ hồ đoán được điều gì, giọng nói mang theo oán nộ dằn nén: “Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ thường có, người có tướng mạo tương tự cũng chẳng hiếm. Tại hạ mắt kém, nhận nhầm người rồi, mong được thứ lỗi.”
Tiết Vân Đình còn muốn lên tiếng, song đúng lúc ấy, thị vệ thân tín của phủ Trưởng Công Chúa đã nhanh chóng vây quanh: “Phụng sư, bên này xảy ra chuyện gì?”
Mẫu thân khẽ nhướng đôi mày liễu, giọng ung dung: “Không sao, chỉ là vài con chó hoang sủa loạn, làm ta giật mình đôi chút thôi.”
Ba người đối diện đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu, thần sắc đại biến:
“Phụng sư… ngươi chính là vị Phụng sư ấy?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận