3
Ai nấy đều nói ta đã thay đổi.
Song rồi lại tự an ủi mình rằng, là vì cái chết của mẫu thân khiến ta quá đỗi bi thương.
Tiết Vân Đình đang lúc theo đòi nghiệp học, lại gặp kỳ khảo thí cận kề, nên ngay khi mãn tang liền vội vã quay lại Thái học.
Ta xoắn khăn tay, khẽ bật một tiếng cười lạnh.
Triều ta theo đường khai minh, nên thủ hiếu cũng chỉ có hai mươi bảy ngày.
Mẫu thân nuôi nấng huynh ấy suốt mười bảy năm khổ cực, cuối cùng cũng chỉ đổi được vỏn vẹn hai mươi bảy ngày ấy.
Thế nhưng ta không rảnh để tranh luận cùng huynh ấy.
Bởi vì — nữ chính sắp sửa xuất hiện.
Mẫu thân vừa mất, Tiết Thừa Tông lại chẳng thể đợi lấy một khắc, tang lễ vừa hết, liền dẫn Thẩm Uyển Dung vào phủ.
“Đây là Thẩm tiểu thư, ái nữ của cố giao bản quan – Thẩm tướng quân.”
“Từ nay nàng ấy sẽ ở lại trong phủ, nàng ấy là khách quý, không có kẻ nào được phép thất lễ.”
Lũ hạ nhân rối rít phụ họa, nịnh bợ liên hồi.
Tiết Thừa Tông hài lòng gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn ta:
“Dao Hoa, Uyển Dung hơn con vài tuổi, con nay đã sắp cập kê, nếu có điều gì không hiểu, có thể tới hỏi nàng ấy.”
Rốt cuộc ta cũng có dịp nhìn rõ dung nhan Thẩm Uyển Dung.
Nàng ta không hẳn là nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành, nhưng dung mạo lại mềm mại đáng yêu, nhất là đôi mắt nai sáng trong lay láy, quả thực rất biết câu nam nhân.
Nàng ta lễ độ hành lễ với ta, hoàn toàn không lộ vẻ bỡ ngỡ hay dè dặt nơi đất lạ.
Cũng phải thôi, chủ nhân phủ hầu là Tiết Thừa Tông, phụ thân đã cho nàng ta đủ chỗ dựa và can đảm.
Ta luôn ghi nhớ lời mẫu thân căn dặn: chỉ cần nàng ta xuất hiện, liền phải ít lời ít tiếng, giảm bớt sự hiện diện của bản thân.
Vì thế ta chỉ khẽ gật đầu, rồi nghiêng người đứng lùi lại vài bước.
Tiết Thừa Tông khẽ nhíu mày, như thể muốn trách ta lãnh đạm, song Thẩm Uyển Dung bỗng nhiên ngáp một cái:
“Thúc thúc, Uyển Dung ở đâu ạ?”
Phụ thân lập tức nở nụ cười niềm nở:
“Đã sớm thu xếp xong cả rồi, bên Đông viện có tiểu viện Tiêu Tương, nắng tốt, trong viện có trúc có đá, phong nhã vô cùng...”
“Nhưng ta lại thích những nơi rộng rãi thoáng đãng hơn,” nàng ta chớp mắt, kéo tay áo Tiết Thừa Tông lắc nhẹ, làm nũng, “thúc thúc cũng biết, từ nhỏ ta đã lớn lên nơi biên tái, quen sống tự do rồi, cái kiểu câu nệ ẻo lả của đám văn nhân kia không hợp với ta đâu.”
“Phủ hầu có viện nào như vậy không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/dao-hoa&chuong=2]
Nếu không có, ta tình nguyện trở về Thẩm phủ một mình.”
“Ngốc nghếch, Thẩm phủ giờ chỉ còn mấy lão bộc giữ nhà, đã sớm hoang tàn tiêu điều, sao có thể ở được?”
Giọng điệu phụ thân đầy yêu chiều, sau đó khẽ ho mấy tiếng như để che đậy điều gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn sang ta:
“Dao Hoa, con quay về thu dọn một chút, nhường viện lại cho Uyển Dung đi.”
Ngón tay ta bất giác siết chặt.
4
Mẫu thân nói, nếu Thẩm Uyển Dung muốn cướp đi thứ gì của ta, ta tuyệt đối không thể từ chối.
Người cũng bảo, lần gặp gỡ đầu tiên này, ta nhất định sẽ bị ép phải nhường lại căn viện ta đã ở suốt mười mấy năm qua.
Quả thật, cả phủ trung dũng hầu chỉ có một nơi đáp ứng được yêu cầu của Thẩm Uyển Dung.
Đó chính là Dao Quang Viện của ta.
Nhưng mà cái gọi là “kịch bản” này, thật sự không thể làm trái sao?
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Tiết Thừa Tông, thử mở lời:
“Phụ thân, có thể tìm một nơi khác không…”
“Im miệng.” Lời còn chưa dứt, Tiết Thừa Tông đã biến sắc.
Có lẽ vì sự từ chối của ta trước mặt Thẩm Uyển Dung làm phụ thân mất mặt, phụ thân quát lớn:
“Con luôn hiểu lễ nghĩa, lễ độ chu đáo, sao hôm nay lại trở nên tính toán nhỏ nhặt như vậy?”
“Uyển Dung tuổi còn nhỏ, lại chỉ có một mình đến ở nhờ trong phủ, chẳng phải đã rất bất tiện sao? Nàng ấy chỉ muốn có một nơi ở vừa lòng thôi mà.”
“Chúng ta dạy con lễ nghi bao nhiêu năm, rốt cuộc là dạy cho chó sao?”
Ta nghiến răng, đáp lại:
“Nhưng Dao Quang Viện là nơi mẫu thân tự tay sắp xếp cho con…”
Từ nhỏ thân thể ta vốn yếu đuối, chính mẫu thân đã tỉ mỉ chuẩn bị cho ta một khu vườn rộng rãi, người dạy ta luyện tập Bát Đoạn Cẩm, chỉ dạy ta phương pháp rèn luyện, để ta có thể khỏe mạnh hơn.
Cả khu vườn đều chứa đựng bao nhiêu hồi ức của ta và mẫu thân.
Giờ đây, mẫu thân mới rời xa ta, vậy mà sao phụ thân có thể nhẫn tâm đến thế?
Tiết Thừa Tông nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thẩm Uyển Dung, phụ thân lại nâng cao giọng:
“Mẫu thân con không còn nữa, con chuyển đi cũng tốt, tránh nhìn thấy những vật dụng này lại thêm nhớ thương, sinh chuyện.”
Chưa đợi ta lên tiếng, phụ thân lại nói tiếp:
“Việc này cứ quyết định như vậy đi.”
Phụ thân dẫn Thẩm Uyển Dung vào nội viện, không hề liếc mắt về phía ta một lần.
Tiết Thừa Tông không phải không biết căn viện này quan trọng thế nào đối với ta.
Nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng của Thẩm Uyển Dung, phụ thân đã muốn ta nhường lại.
Quả nhiên, sức mạnh của "kịch bản" này không thể xem nhẹ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận