16
Trong đầu ta, từng tình tiết trong cuốn truyện như màn khói mờ dần trôi qua.
Chúng nhân đều dần dần rời xa ta, mọi đường lui đều đã bị chặn kín.
Ta thảm thương mà chết nơi chốn ô uế, chỉ vì ta không cam tâm buông xuôi dễ dàng.
Mẫu thân bảo ta phải nhường, ta đã nhường.
Nhưng dù đã hiểu rõ tất thảy, cố gắng tránh né, nhường nhịn hết thảy, cuối cùng vẫn bị nghi ngờ, bị cản trở, con đường thăng tiến cũng bị chôn vùi.
Người cũng đã dạy ta, nhưng ta không thể chờ đợi thêm nữa.
Trốn đi! Ta nhất định phải rời khỏi nơi này!
Ta cảm giác mình chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này.
Ta quay lưng, vừa bước được vài bước loạng choạng, bỗng nhiên tay bị ai đó nắm chặt.
Chính là Vương Dao Hành đột ngột đến thăm.
"Dao Hoa, phụ thân và huynh trưởng nàng nói không sai, nữ tử vốn phải an phận trong hậu viện, giúp phu quân chăm sóc con cái, còn nếu vào triều làm quan, lộ mặt ngoài xã hội, há chẳng phải mất hết thể diện sao?"
Ta hoảng loạn, không hiểu vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "bất khả kháng"?
Người trong phòng bước ra, hỏi: "Muội đã nghe hết rồi phải không?"
Tiết Vân Đình nhíu mày, lạnh lùng nói: "Dao Hoa, đừng tưởng thi nữ quan là chuyện tốt."
"Nữ nhân cuối cùng cũng phải gả chồng, nếu vào triều làm quan, cưỡi lên đầu nam nhân, chẳng ai dám lấy, vậy chẳng phải là hủy hoại cả đời sao?"
Ta cắn chặt môi dưới, nhìn ba nam nhân trước mặt, chợt bật cười:
“Các ngươi, rốt cuộc là đang sợ điều gì?”
“Thật sự là sợ Đại Công chúa ngày sau thế suy, rồi sẽ truy cứu mà liên lụy Hầu phủ?”
“Hay là vì nghĩ cho ta, sợ ta cậy thế mà quá đỗi chói lọi, khiến người ngoài dị nghị?”
“Hay là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/dao-hoa&chuong=8]
sợ ta thi đỗ, làm tổn thương đến người trong phủ?”
Tiết Vân Đình vốn trước còn nhẫn nhịn vì thân phận, giờ lại không thể nhịn thêm nữa.
“Nghiệt chướng, câm miệng! Ta xem ngươi là mắc chứng điên loạn, nói năng hồ đồ!”
“Người đâu, đem Đại tiểu thư nhốt vào phòng củi! Chưa có lệnh của ta, không được bước ra nửa bước!”
17
Ta bị áp giải tới phòng củi.
Đây vốn là nơi dùng để nhốt đám hạ nhân phạm phải đại tội.
Vài con chuột chạy vụt qua bên chân, ta lại chẳng hề có cảm giác gì.
Qua khung cửa sổ, Thẩm Uyển Dung làm bộ che mũi, ra vẻ tiếc nuối thay ta:
“Nghe nói ngươi tinh thông Tứ thư Ngũ kinh, nữ tử chẳng kém nam nhi.”
“Đáng tiếc thay, từ nay về sau, đôi tay này e rằng chẳng thể cầm bút, chẳng thể cầm sách, thậm chí ngay cả đũa cũng không vững nữa rồi.”
Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề để tâm đến nàng ta.
Nàng ta cũng chẳng tức giận, chỉ cười khúc khích:
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái gì mà song thư kinh thành, cái gì mà đệ nhất tài nữ, ta thấy đều là hư danh cả.”
“Đối với nữ tử chúng ta, điều quan trọng nhất chính là được trượng phu yêu thương.”
“Chỉ tiếc thay, ngươi sắp tàn phế rồi, e rằng đời này sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội đó nữa.”
Thấy ta cúi đầu, gương mặt tràn đầy ủ rũ và bi thương, khóe môi nàng ta khẽ cong, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng, vui vẻ:
“Ngươi mệnh tốt, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ăn ngon mặc đẹp. Còn ta lại sống nơi biên ải, nắng gió mưa sa, chẳng khác gì một con nha đầu dã tính.”
“Loài hoa mọc trên núi cao cũng phải kéo xuống khỏi đài sen. Ta đây vốn chẳng thuận mắt loại tiểu thư khuê các như ngươi – tự cao tự đại, ngạo khí đầy mình.”
“Tuy rằng ta không rõ vì cớ chi, ngươi lại khác xa với lời đồn ngoài kia.”
“Dù ngươi tranh hay không tranh, bọn họ cũng chỉ yêu thích một mình ta mà thôi. Ha ha ha ha...”
Ta thủy chung chẳng hé nửa lời.
Nàng ta rốt cuộc cũng thấy chán, cho rằng ta đã chịu đả kích đủ rồi, lúc này mới thỏa mãn rời đi.
Ta chậm rãi ngẩng đầu.
Mẫu thân từng nói nàng ta là nữ chính được cả thiên hạ nâng niu yêu chiều, nhưng sau khi tiếp xúc, ta chỉ thấy nàng ta chẳng qua là một kẻ đáng thương, ngu muội sống bám vào nam nhân mà thôi.
Tựa như lần này nàng ta cố tình lựa đúng lúc ta rơi xuống đáy vực để đến mà lên mặt, chẳng phải là vì tin chắc ta đã bị triệt để “vứt bỏ”, chẳng còn gì đáng sợ ư?
Loài hoa linh tiêu nếu không dựa tường mà mọc thì há có thể vươn cao? Dù rực rỡ đến đâu, một trận gió thu cũng đủ thổi tơi tả cành lá.
Nàng ta cho rằng chỉ cần thoát ly khỏi mạch truyện ngu ngốc kia thì có thể an ổn hưởng thụ sủng ái. Nhưng một khi lợi ích bị động chạm, cái gọi là “tình cảm chân thành” của bọn họ sẽ còn lại bao nhiêu phần?
Ta hiểu bọn họ, cũng như bọn họ hiểu ta.
Chỉ khi ta hoàn toàn, triệt để bị phế bỏ, họ mới có thể khiến ta cúi đầu cam chịu.
Thế nhưng... nếu tay phải chẳng còn dùng được, thì vẫn còn tay trái.
Chưa đến thời khắc cuối cùng, ta – Tiết Dao Hoa – quyết không nhận mệnh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận