5
Ta đứng một mình, lẻ loi trơ trọi, người bên cạnh đều dần dần rời xa ta.
Có lệnh của Hầu gia, ngay lập tức có đám người nịnh nọt, thay Thẩm Uyển Dung mua sắm vật phẩm, chỉnh đốn lại phủ đệ.
Ta nghe văng vẳng tiếng xì xầm của những người xung quanh.
"Người ta là bậc trung liệt, trước đây ở biên tái chịu bao nhiêu gian khổ, vất vả trở về kinh thành lại phải mượn nhờ Hầu phủ, ăn nhờ ở đậu, thật đáng thương."
"Đúng vậy, Thẩm cô nương chỉ muốn xin một viện tử, chúng ta đều nũng nịu nhưng cũng không được, thật không có chút đồng cảm nào."
"Ta nghĩ, đại tiểu thư có lẽ cố ý, các ngươi không nhìn ra Hầu gia rất trọng dụng Thẩm cô nương sao? Đại tiểu thư trong lòng có lẽ ghen tị, muốn làm khó Thẩm cô nương."
"Đúng rồi. Hầu môn quý nữ, chỉ biết hưởng lạc một mình, làm sao biết khiêm nhường là gì? Không giống Thẩm cô nương, lớn lên bên cạnh Thẩm tướng quân, quả thực ngay thẳng và có khí phách.”
…
Ta siết chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.
Nữ chính quả thực rất khó lường, vừa xuất hiện đã chiếm được lòng người trong phủ.
Trong cuốn tiểu thuyết, ta chính là người khó chấp nhận sự thật, cứng đầu, đấu tranh, giành giật, kết quả không những không giữ được viện, mà còn để những lời đồn đại này truyền ra ngoài phủ.
Tiếp theo đó, danh tiếng ta hoàn toàn bị hủy hoại, bị cô lập không nơi nương tựa.
Mọi sự bi thảm sau này đều bắt nguồn từ khoảnh khắc này.
Mẫu thân nói, ghen tị sinh ra thù hận, chỉ khiến người ta mờ mắt.
Chi bằng lùi lại một bước, không tranh cũng là tranh.
Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/dao-hoa&chuong=3]
Chẳng phải chỉ là một cái viện thôi sao?
Để cho nàng ta đi!
Theo như trong cuốn tiểu thuyết, những thứ nàng ta sẽ cướp đi sau này quá nhiều, vậy sao ta phải chờ nàng ta đến cướp?
Tiết Thừa Tông chiều chuộng nàng ta như vậy, ta đương nhiên phải chủ động một chút, sớm trao tặng cả hai tay!
6
Ta chủ động quay lại Dao Quang Viện.
Tiết Thừa Tông đang ân cần nói chuyện gì đó với Thẩm Uyển Dung, thấy ta đến liền lập tức nghiêm mặt.
"Dao Hoa, sao vậy? Con vẫn muốn gây sự sao?"
"Phụ thân, Dao Hoa đến là để thu dọn đồ đạc. Thẩm tỷ thích Dao Quang Viện, con còn vui mừng không kịp, sao lại kiếm cớ gây sự chứ?"
Có lẽ ta thay đổi quyết định quá nhanh, phụ thân nhìn ta nghi ngờ, dò xét: "Thật không?"
Thẩm Uyển Dung cũng nhìn ta một cách thoáng qua, rồi bỗng mím môi.
"Dao Hoa muội muội, nếu muội không muốn, cũng không cần phải rút lui để tiến, ta cũng không nhất thiết phải ở đây."
Ta cười khẩy một tiếng, giả vờ oan ức nói: "Sao tỷ lại nghĩ về ta như vậy?"
"Viện này thật sự là do mẫu thân ta tự tay bày biện, từ cây cỏ đến bàn ghế, đều có bóng dáng của người."
"Nhưng mà mẫu thân không còn nữa, ta giữ lại những thứ này còn có ý nghĩa gì?"
Ta ngẩng đầu lên, làm bộ tỏ ra kính trọng với Tiết Thừa Tông: "Phụ thân nói đúng, vừa rồi là Dao Hoa chưa suy nghĩ thấu đáo."
Phụ thân vuốt mũi, có chút lúng túng nói: "Được, con hiểu chuyện là tốt."
“Để con nhường lại viện tử đã ở mười mấy năm, quả thực là ủy khuất cho con rồi.”
“Thôi vậy, Tiêu Hương Viện đã sai người thu dọn thỏa đáng, cũng chớ nên bỏ không, con dọn sang đó đi.”
“Rõ thưa phụ thân.”
Ta ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng lại khẽ động.
Trong lời thoại bản, ta bị trách mắng rồi bị đuổi đến chỗ hẻo lánh.
Nhưng nay chỉ lui một bước, lại khiến phụ thân sinh lòng áy náy, đích thân đem Tiêu Hương Viện ban cho ta.
Kịch bản này, chưa hẳn là không thể nghịch chuyển.
Chỉ cần vẫn bám theo đường dây chính, những chi tiết rải rác hoàn toàn có thể thay đổi.
Giống như mẫu thân có thể giả chết để thoát thân, thì ta… cũng chưa chắc không có đường xoay chuyển!
7
Thẩm Uyển Dung an ổn trú lại trong hầu phủ.
Ta tuân theo nguyên tắc "tránh voi chẳng xấu mặt nào", suốt ngày cửa lớn không bước, cửa nhỏ không ra.
Mặc nàng ta cùng phụ thân thân thiết trêu đùa, từng bước trở thành chủ nhân thứ hai của hầu phủ.
Nàng ta xuất thủ hào phóng, lại có Tiết Thừa Tông một lòng che chở.
Những hành vi vượt khuôn phép của hai người vậy mà được giấu diếm rất kỹ, ngoài mấy nha hoàn thân cận ở Ngọc Quang Viện, không một ai dám lắm miệng nghị luận.
Dần dà, Tiêu Hương Viện vốn được coi là “tốt nhất” cũng trở nên vắng lặng, lạnh lẽo.
Ta cũng chẳng để tâm, chỉ lặng lẽ đóng cửa luyện chữ vẽ tranh, không hỏi thế sự.
Ta biết rõ, đường sống của Dao Hoa không nằm trong phủ này.
Trước khi có thể thoát thân, điều ta cần ghi nhớ chỉ là hai chữ "lùi bước".
Thế nhưng, có vài chuyện... không phải cứ muốn lùi là có thể lùi.
Hai tháng sau, Tiết Vân Đình thi xong tiểu khảo trở về phủ, việc đầu tiên là tới tìm ta.
“Sao muội lại vô dụng đến thế? Một cái viện tử tốt vậy cũng để người ngoài đoạt mất?”
Huynh ấy đau lòng thất vọng, giận ta không biết tranh đấu: “Đó là viện mà mẫu thân đích thân bài trí cho muội cơ mà!”
Ta ngồi bên cửa sổ, ngắm dáng vẻ huynh ấy đầy phẫn nộ bất bình, bỗng nhiên khẽ mỉm cười.
“Ca ca, huynh vẫn chưa gặp vị Thẩm cô nương tạm trú trong phủ kia đâu nhỉ?”
Huynh ấy ngẩn người một thoáng: “Muội là muội ruột của ta, về phủ tất nhiên phải đến tìm muội trước.”
“Cũng được, dù sao muội cũng là nữ nhi, da mặt mỏng, chi bằng để ca ca đòi viện tử về thay muội.”
Ta nghiêng đầu, giấu đi vị chua xót nơi đáy mắt: “Vậy… đa tạ ca ca.”
Những ngày này, ta gần như đã quên mất, được thiên vị là cảm giác ra sao.
Dù trong lòng hiểu rõ, không nên ôm hy vọng,
Nhưng nơi sâu thẳm vẫn không kìm được trào dâng thứ xúc cảm mang tên “khát khao”.
Chúng ta cùng do một mẫu thân sinh ra, có lẽ… ca ca thật sự có thể phản kháng thứ gọi là vận mệnh?
Thực ra, ta không cần phải giành lại viện tử.
Ta chỉ mong… huynh ấy có thể tỉnh táo một chút, dù chỉ trong khoảnh khắc, đứng về phía ta.
Thế là đủ rồi.
Tiết Vân Đình xắn tay áo: “Muội chờ đó, nhiều nhất một khắc, ta liền thay muội đòi lại.”
Ta khẽ “ừ” một tiếng, mắt dõi theo bóng dáng huynh ấy vội vã rời đi tìm Thẩm Uyển Dung.
Thế rồi, một khắc… hóa thành hai khắc.
Tiếp đến… đã là hai canh giờ trôi qua.
Chờ mãi, trước cửa vẫn trống vắng lặng yên, không một bóng người lui tới.
Ta khẽ bật cười, giọng mang chút giễu cợt.
Ta đúng là ngốc… thật sự rất ngốc.
Lẽ ra ta nên hiểu, sớm nên hiểu, rằng chuyến đi ấy… vốn đã định sẵn là đoạn tuyệt.
Từ khoảnh khắc ấy trở đi, Tiết Vân Đình… đã buông bỏ ta rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận