4
Tôi lau khóe mắt, trở về phòng ngủ, lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình.
Không biết từ khi nào, em gái đã theo vào.
Tôi không buồn quay đầu lại: "Lần sau muốn tự sát, đừng dùng sống dao."
Ba mẹ không có ở đây, em gái hừ một tiếng, vẻ mặt đau khổ ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
Cô ta khoanh tay sau lưng như một kẻ chiến thắng, đảo mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tờ nháp trên bàn tôi, lóe lên một tia khinh thường:
"Những dạng bài xa lạ thế này sẽ không xuất hiện trong đề đâu, chị đến cả ôn tủ cũng không biết cách…"
Nói xong, em gái như sực nhớ ra điều gì thú vị, vẻ mặt lập tức chuyển sang thân thiết:
"Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ để chị đi thi."
"Em muốn tận mắt chứng kiến chị trượt thê thảm vì ôn trật tủ, chắc chắn buồn cười lắm! Hahaha!"
Mục tiêu thi đại học của em gái là một trường đại học danh giá hàng đầu, điểm chuẩn cao ngất ngưởng.
Nhìn vẻ mặt giả tạo ngây thơ của cô ta, tôi không nhịn được mà hỏi:
"Em chắc chắn rằng mình có thể thi tốt hơn chị sao?"
"Đương nhiên rồi, đừng quên, điểm số của chị thấp hơn em hơn một trăm điểm." Em gái kiêu ngạo hất cằm lên.
"Ba mẹ bỏ rất nhiều tiền thuê gia sư cho em đấy, chắc chắn cũng thuê cho chị rồi nhỉ? Tiếc thật, không có đâu. Ba mẹ không bỏ ra dù chỉ một, đồng, nào cho chị."
Em gái vung vẩy xấp nháp của tôi như thể đang giơ lên bản án dành cho tôi.
"Đặt cược hai câu hỏi, mong lật ngược tình thế… Chị à, bộ dạng vùng vẫy của chị đáng yêu thật đấy…"
Cô ta rất biết cách đâm dao vào chỗ đau của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-g-i-n-i-t-i-gian-l-n&chuong=4]
Tôi hít sâu, không nói một lời.
"Ồ, tức giận rồi sao? Chị ơi, xin lỗi nhé, em không cố ý đâu mà…"
Em gái cố tình che miệng cười.
"Đợi em đỗ vào trường mơ ước, em sẽ giúp chị thuyết phục ba mẹ bỏ tiền cho chị học lại. Để chị vào một trường hạng hai hạng ba nào đó, kiếm cái bằng tốt nghiệp, sau này lừa được mấy thằng đàn ông tầm thường, rồi ly hôn thêm vài lần nữa."
"Dù gì, tiền sính lễ của chị cũng là tiền tiêu vặt của em mà, hahaha~"
…
Ngày hôm sau, trong phòng thi, tôi nhìn chằm chằm vào những câu hỏi lớn mà mình đã "đánh trúng" một cách chính xác trên đề thi, trong lòng vui sướng đến nổ tung.
Hahaha.
Tôi lén nhìn cô ta.
Cô ta cầm chặt tờ đề thi, nắm chặt đến mức sắp vò nát, mắt thì trừng lớn như muốn dán hẳn vào tờ giấy.
Ôn tập gấp rút vào phút chót, xem ra cũng không phải vô ích nhỉ.
Chỉ là vô tình ảnh hưởng đến tâm trạng làm bài của ai đó, thật ngại quá đi.
Ra khỏi phòng thi, tôi vừa đi vừa ngân nga một giai điệu.
Bất ngờ, cô ta chặn tôi lại, mặt tái mét:
"Chị đoán trúng hết mấy câu hỏi lớn, rốt cuộc chị đã làm gì hả?"
Tôi vô tội nhìn cô ta: "Đề thi quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy dạng, đoán trúng thì có gì lạ đâu?"
Biểu cảm của cô ta lúc này đúng là vô cùng đặc sắc:
"Chị đang đắc ý lắm đúng không? Chị nghĩ chị có thể hơn tôi à?"
Tôi cười nhạt: "Em đúng là buồn cười, chị chưa bao giờ nói muốn so sánh với em cả." Tôi thực sự lười tranh cãi với cô ta, liền vòng qua định đi tiếp.
"Đợi đã."
Cô ta lại một lần nữa chặn tôi lại.
Cô ta nhìn tôi hồi lâu, rồi bất ngờ bật cười.
"Chị nghĩ chỉ dựa vào mấy câu đó là có thể vượt qua tôi sao?
“Xin lỗi nhé, chị đã tính sai rồi."
Tối qua sau khi cãi nhau, cô ta ở lì trong phòng tôi rất lâu mới chịu đi ra.
Tôi quay lại kiểm tra, phát hiện tờ giấy nháp biến mất.
Tôi biết ngay cô ta đã lấy đi tài liệu dự đoán đề của tôi.
"Cảm ơn chị đã đoán trúng toàn bộ câu hỏi lớn, chị giúp tôi một việc lớn rồi, hahahaha~"
Cô ta vui vẻ nhảy nhót rời đi, mà tôi thì dường như có thể nghe thấy sự chế giễu trong lòng cô ta:
"Vậy mà còn viết đáp án ra giấy, đồ ngốc!"
Tôi đứng yên tại chỗ rất lâu.
Cuối cùng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Em gái à.
Nói về kẻ ngốc, em mới chính là kẻ ngốc thực sự…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận