Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

EM GÁI NÓI TÔI GIAN LẬN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:06:51
Em gái tôi nhận được thẻ, không ngoảnh đầu mà rời khỏi nhà.

Ba mẹ bắt đầu gọi điện cho tôi liên tục.

"Phàm Phàm, về nhà đi con. Nhà đã chuẩn bị cho con một căn phòng rất rộng rãi, không cần phải ở ngoài ban công nữa đâu."

Tôi vạch trần họ:

"Là sửa lại từ phòng của em gái sao? Em ấy không về nhà nữa, cuối cùng cũng đến lượt con à?"

Vậy mà họ lại không nói gì.

Đến Ngày của Cha, mẹ lén gọi điện thoại đến:

"Dạo này ba con cứ nhắc đến con mãi, gọi cho ông ấy một cuộc đi con."

Tôi bật cười:

"Lại thiếu tiền à? Cứ nói thẳng ra, không cần giả vờ thân thiết."

Mẹ nghẹn lời:

"Phàm Phàm, ba mẹ không thiếu tiền, ba mẹ chỉ là..."

"Không thiếu tiền thì gọi làm gì? Có chuyện thì tìm con gái hai người—Triệu Chỉ Khê. Hai người nuôi em gái tốt thế cơ mà, hiếu thuận chắc cũng không thiếu đâu."

Tôi dứt khoát cúp máy.

Sự sảng khoái và cô đơn đồng loạt ập đến.

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi.

---

Lâu sau đó, mẹ lại lén gọi cho tôi, kể chuyện hồi nhỏ của tôi, trong từng lời nói đều ẩn chứa sự ăn năn.

Tôi nhớ về quãng thời gian cả gia đình ba người bên nhau, khi ấy ba mẹ dành trọn vẹn sự yêu thương cho tôi.

Lý trí bảo tôi đừng tha thứ cho họ, nhưng cảm xúc lại gào thét đau đớn.

Khoé mắt tôi ươn ướt.

Đúng lúc tôi đang do dự có nên về nhà thăm họ hay không, mẹ lại gọi điện đến—bất ngờ, vội vã.

Ba bị bệnh nặng rồi.

Hàng vạn nỗi hối hận trào dâng trong lòng.

Ngay ngày hôm đó, tôi bảo Dương Trì đưa tôi về quê.

8
Đến trấn, Dương Trì tìm một khách sạn để nghỉ chân, còn tôi thì lòng như lửa đốt, bắt ngay một chiếc xe về nhà.

Nhưng xe vẫn còn trên đường thì Dương Trì đột nhiên gọi điện tới:

"Phàm Phàm, anh nhớ em từng nói kiếp trước em bị bắt cóc, còn nhớ không?"

Tôi sững người, anh đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì.

Ngay sau đó, Dương Trì gửi một bức ảnh qua WeChat.

Đó là một bức ảnh chụp lén, bối cảnh là một nhà hàng trong trấn. Cách anh không xa có hai gã đàn ông to con, dáng vẻ lén lút, đầu trọc, đầy hình xăm, đang cúi đầu ăn cơm.

Giống hệt hai tên cướp đã bắt cóc tôi ở kiếp trước.

Tim tôi khẽ run.

Định mệnh đã đến rồi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-g-i-n-i-t-i-gian-l-n&chuong=7]


Lúc này, một số điện thoại lạ gọi tới.

"Chị, là em đây." Giọng em gái mềm mại, bất kể lúc nào nghe cũng tựa như rắn độc.

Tôi lờ mờ đoán được cô ta lại giở trò gì.

Tôi dứt khoát nói: "Có gì nói mau, tôi vội về nhà thăm ba."

"Ba bị bệnh là lừa chị đấy, là em bảo họ nói vậy. Chị à, em nhớ chị chết đi được, nhưng em biết chị bụng dạ hẹp hòi, không buông bỏ chuyện cũ, nên chỉ có thể dùng cách này hẹn chị về đoàn tụ thôi. Chị không trách em chứ?"

Giọng em gái đầy vẻ vô tội, cứ như thể không về nhà là lỗi của tôi vậy.

Là họa thì tránh không được.

Muốn đấu một ván cờ, bây giờ chính là cơ hội.

Tôi chợt đổi sang vẻ mặt tươi cười: "Em nói đúng lắm, người một nhà thì có gì mà giận lâu. Em đang ở đâu? Chị mời em một bữa thịnh soạn."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Lúc cất lời lần nữa, sự phấn khích trong giọng cô ta không cách nào che giấu được qua điện thoại:

"Hahaha, buổi gặp mặt là em đề xuất, sao có thể để chị tốn kém được chứ. Nhưng dạo này em cũng túng quá, chỉ đủ mời một mình chị thôi.

"Tối nay, nhà hàng XX, nhất định phải đến một mình nhé."

Lời lẽ này, chẳng khác nào tạt thẳng hai chữ "âm mưu" vào mặt tôi.

"Không gặp không về." Tôi cho cô ta một viên thuốc an thần.

Tôi đi dự tiệc.

Tôi cố tình ăn mặc sao cho trông thật ngây thơ trong sáng, thoạt nhìn chẳng khác gì vị thành niên.

Ngược lại, em gái lại trang điểm đậm, trông như người từng trải, sành sỏi xã hội.

"Chị à, lớn thế này rồi còn giả làm nữ sinh trung học? Chắc chưa ít lần dụ dỗ đàn ông nhỉ?" Em gái cười mỉa.

Tôi ngoái đầu, cười đáp lại:

"Em cũng đâu kém, nhỏ tuổi vậy mà già như sinh ba đứa con rồi."

Nụ cười của em gái vụt tắt.

Tôi chẳng buồn khách sáo nữa: "Bớt nói nhảm đi, gọi tôi đến làm gì?"

Em gái nhếch môi, để lộ một nụ cười độc ác: "Đương nhiên là rủ chị đi ăn cơm rồi."

"Ăn cơm mà chọn cái nhà hàng vắng tanh thế này?" Tôi đưa mắt nhìn quanh đại sảnh trống không, cười nhạt, "Không lẽ em định bắt cóc chị đem bán lấy tiền à?"

Em gái chợt giật mình, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Dần dần, vẻ mặt giả tạo của cô ta rạn nứt, để lộ nụ cười lạnh lẽo:

"Vậy thì khỏi phải giả vờ nữa."

Cô ta rút điện thoại, gửi một tin nhắn. Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài. Hai gã đầu trọc mà Dương Trì chụp lén lập tức xông vào, ánh mắt khóa chặt chúng tôi, tiến thẳng lại gần.

Tôi bỗng lớn giọng:

"Người đây rồi, có thể đưa đi được rồi."

Em gái đờ ra.

Bọn bắt cóc cũng sững sờ, ánh mắt lướt qua lại giữa hai chúng tôi vài lần. Cuối cùng, hai gã một trái một phải bước đến bên cạnh cô ta, bất ngờ giữ chặt cánh tay cô ta.

Lớp trang điểm đậm trên mặt em gái hiện lên đầy vẻ bối rối: "Khoan đã, các người nhầm rồi phải không?"

Tôi nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia tinh quái.

Tôi đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận