Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

EM GÁI NÓI TÔI GIAN LẬN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:06:40
Sáng hôm sau, Dương Trì với vẻ mặt háo sắc, đứng chờ sẵn dưới ký túc xá của tôi, mang bữa sáng đến.

"Không lý do mà lại ân cần như vậy, có ý gì đây?" Tôi nhướng mày.

Hôm qua, lúc tôi gọi chú Dương và dì Trì là ba mẹ, Dương Trì đã nhảy bật lên ba thước, tại chỗ biểu diễn một cú lộn ngược ra sau.

Lúc này, cố vấn học tập đột nhiên gọi điện đến:

"Triệu Phàm Phàm, lên văn phòng hiệu trưởng một chuyến.

“Ba mẹ em đến tìm em."

7
Ba mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi trong phòng hiệu trưởng, bốn mắt sáng rực lên nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ đau lòng:

"Con gái, cuối cùng con cũng chịu gặp ba mẹ rồi."

Trong phòng hiệu trưởng có rất nhiều bạn học, cô bạn thân cùng lớp lén lút nói nhỏ với tôi:

"Ba mẹ cậu hỏi cậu ở đâu, tớ nói không biết, thế mà họ kéo tớ đi khắp nơi tìm cậu, còn bảo cậu mất liên lạc ở trường..."

Tôi nhìn ba mẹ với vẻ nửa cười nửa không, trong lòng trống rỗng.

"Có gì thì về nhà nói." Tôi vội vàng kéo họ đi.

Nhưng ba mẹ tôi cứ như bị đóng đinh trên ghế sofa, vừa rụt người lại vừa lau khóe mắt:

"Phàm Phàm, con là sinh viên trường danh tiếng, thầy cô bạn bè đều ở đây. Ba mẹ muốn liên lạc với con mà con không chịu nghe máy, con có biết ba mẹ lo lắng thế nào không? Con muốn ép chết ba mẹ sao?"

Ba tôi đúng lúc ho nhẹ hai tiếng, trông cứ như vừa bị cảm lạnh sau chuyến đi dài.

Hiệu trưởng rót cho hai người một tách trà, nhưng mẹ tôi lại túm chặt lấy tay thầy:

"Vợ chồng tôi vất vả nuôi lớn Triệu Phàm Phàm và em gái nó. Em nó vừa giỏi giang lại ngoan ngoãn hơn Phàm Phàm nhiều. Chỉ tại số khổ, không đậu đại học, ra xã hội đi làm thì bị người ta lừa gạt, bây giờ đang cần tiền gấp..."

Mẹ tôi căm hận lườm tôi một cái:

"Khi thi đại học, Phàm Phàm cố tình chọc tức em nó. Nếu không phải tại Phàm Phàm, em nó cũng không đến mức sa sút thế này. Vậy mà nó còn nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn..."

"Tôi bắt nó đi bán bảo hiểm à? Tôi lừa tiền nó chắc?" Tôi chất vấn ngay trước mặt mọi người.

Ba mẹ tôi sững sờ, không nói nên lời.

"Các người cứ mở miệng là em gái thiếu tiền, chẳng lẽ tôi không thiếu tiền sao? Tôi không cần đóng học phí chắc? Các người đã từng cho tôi một xu học phí nào chưa? Nếu không phải tôi cắn răng giành được học bổng, thì ngay cả tiền ăn tôi cũng không có!"

Ba mẹ tôi nghẹn lời, mẹ lúng túng hồi lâu, rồi miễn cưỡng nói:

"Con đâu có nói với ba mẹ..."

Ha.

Tôi chỉ cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng đều chua xót, ngay cả sự mệt mỏi cũng đang lên men.

"Nếu tiền của tôi đưa cho em gái, vậy tôi đi học bằng cách nào?"

Ba tôi đập bàn:

"Học, học, học! Con là chị, em gái con còn có thể ra ngoài kiếm tiền, tại sao con cứ nhất quyết phải đi học?"

"Số tiền đó coi như ba mẹ vay con được không? Sau này ba làm lụng vất vả cũng sẽ trả lại con!"

Một cảm giác lạnh lẽo dội thẳng lên đầu tôi: "Ba, con không có ý đó!"

"Đủ rồi! Không cần con giúp! Giờ ba đi bán máu đây! Ba không tin với cái thân già này lại không bán nổi chút tiền để cứu con gái mình!"

Ba tôi lập tức đứng bật dậy, kéo mẹ tôi lao thẳng ra cửa.

Bạn bè xung quanh trợn mắt há hốc mồm, cả phòng hiệu trưởng đều dán mắt vào gia đình tôi, những ánh nhìn ngạc nhiên, nghi ngờ, chỉ trích ào ạt đổ xuống, như cả ngàn lưỡi dao xé nát tôi từng chút một.

Tôi lao tới, nắm chặt lấy ba, nước mắt trào ra: "Ba nhất định phải ép con đến mức này sao?"

Ba tôi hất mạnh tay tôi ra:

"Đồ vong ân bội nghĩa! Cứ lo mà học đi, sống chết của cả nhà này chẳng liên quan gì đến mày nữa!"

Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất, gào khóc thảm thiết:

"Một gia đình đang yên đang lành, sao lại thành ra thế này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-g-i-n-i-t-i-gian-l-n&chuong=6]

Đi học quan trọng hơn mạng sống của em gái con sao?"

Tôi nhìn ba mẹ mình, cảm giác tim bị bóp nghẹt đến co rút.

"Ai đang khóc lóc om sòm vậy? Ồn chết đi được!"

Giọng Dương Trì đột nhiên vang lên. Anh vạch đám đông, bước tới bên cạnh tôi.

"Chuyện gì vậy? Đây là ba mẹ em à?"

Tôi im lặng gật đầu, nước mắt lưng tròng.

Dương Trì bỗng bật cười, nắm chặt tay tôi, thản nhiên đi đến trước mặt ba mẹ tôi:

"Chú dì đến mà Phàm Phàm lại không giới thiệu với cháu gì cả! Cháu chào chú dì, cháu là anh trai của Phàm Phàm."

Ba mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi rồi lại nhìn Dương Trì.

Bạn học xung quanh đồng loạt "A?" một tiếng, hiệu trưởng thậm chí còn há hốc mồm:

"Tiểu Dương, em nói gì cơ? Phàm Phàm là em gái em?"

"Đúng vậy, ba mẹ em rất quý Phàm Phàm, đích thân nhận em ấy làm con gái." Giọng Dương Trì vang rõ ràng, khiến tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.

"À đúng rồi, Phàm Phàm, ba đã cho sửa sang lại tầng giữa của biệt thự theo phong cách mà em thích nhất. Tài xế riêng cũng sắp xếp xong rồi. Em có chìa khóa nhà mà, sau này đừng ở ký túc xá nữa, dọn về nhà sống cùng anh đi."

Mấy cô bạn thân bên cạnh tôi mặt tái mét, dùng ánh mắt tóe lửa trừng tôi.

Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai. Dương Trì chắc chắn là cố ý, lời này quá dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ba mẹ tôi bỗng dưng có chút hoang mang.

Mẹ tôi lắp bắp mở miệng, nhưng lần này không phải để đòi tiền:

"Phàm Phàm, con nhận người khác làm ba mẹ sao?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Dương Trì đã giành trước:

"Đúng vậy. Không hiểu sao, Phàm Phàm cứ nói mình là trẻ mồ côi..."

Anh vừa nói vừa gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

Ba mẹ tôi tái mét.

Dương Trì nhếch khóe môi, móc ra một tấm thẻ:

"Thẻ này là ba mẹ tôi cho Phàm Phàm làm tiền tiêu vặt. Hai người cần tiền thì cứ cầm lấy, nhưng mà..."

Anh vòng tay qua vai tôi, giọng đột ngột lạnh đi:

"Sau này, chuyện gì liên quan đến em gái tôi, xin hãy báo với tôi trước. Nghe rõ chưa?"

Tôi lặng lẽ hất tay anh ra.

Ba mẹ tôi cầm thẻ, ngơ ngác nhìn tôi và Dương Trì thân thiết.

Lần đầu tiên trong đời, mẹ tôi quan tâm đến tôi:

"Phàm Phàm à, con lâu lắm chưa về nhà rồi. Hôm nào về một chuyến, cả nhà mình ăn bữa cơm đoàn viên nhé?"

Cổ họng tôi nghẹn ứ, dạ dày cũng quặn lên.

"Không cần đâu, con ở trường rất tốt." Tôi lạnh lùng từ chối.

Mẹ tôi chớp mắt, hốc mắt thoáng đỏ:

"Vậy con ở trường có thiếu thứ gì không? Ba mẹ gửi cho con..."

Tôi bật cười.

Ngày nhập học đại học, ngay cả đệm giường tôi cũng phải vay tiền mua.

Bây giờ mới nhớ đến việc quan tâm tôi sao?

"Không cần đâu, bây giờ con có ba người thân, không lo cơm áo. Ba mẹ cứ lo chăm sóc em gái đi."

Tôi khẽ tựa vào lòng Dương Trì một chút, cả người anh bỗng cứng đờ.

Ba mẹ tôi càng thêm hoảng hốt, còn định nói gì đó, nhưng hiệu trưởng đã bước lên chặn giữa chúng tôi, cung kính nói:

"Ba mẹ Phàm Phàm, tiền hai người cũng đã nhận rồi, xin đừng tiếp tục làm phiền sinh viên của trường chúng tôi nữa."

Ngoài cửa có mấy bảo vệ của trường xuất hiện.

Ba mẹ tôi còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã chủ động nắm tay Dương Trì rời khỏi phòng hiệu trưởng, vừa nghịch chìa khóa trong tay vừa cười:

"Đi thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta ở nhà, cùng về ăn bữa cơm đoàn viên nào..."

Khi lướt qua họ, tôi không thèm nhìn lấy một lần.

Bình Luận

0 Thảo luận