Chuyện này, Đường Cảnh không thể không biết.
Trừ khi bọn họ là cùng một giuộc.
Cầm bản báo cáo kiểm định trong tay, tôi đi tìm Đường Cảnh.
Tôi ném xấp giấy lên bàn trước mặt anh ta: "Hai lựa chọn. Thứ nhất, anh tự động từ chức, giữ cho công ty bình yên. Thứ hai, để công ty này chôn cùng với anh."
Đường Cảnh chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Anh ta nhìn tôi: "Cô không định hỏi tôi gì sao?"
"Hỏi anh cái gì? Hỏi tại sao anh lại làm thế này à? Lý do là gì chứ? Chẳng qua chỉ vì anh tham công tiếc việc, nóng ruột muốn tiến thân mà thôi!"
Đường Cảnh cười khẩy: "Tôi vất vả vì tương lai của hai chúng ta, cuối cùng phát hiện ra, mình chỉ là thằng hề nhảy nhót mua vui thôi.
"Cô lừa tôi, lừa suốt năm năm trời, cô không thấy mình có lỗi với tôi sao?"
Tôi nhìn anh ta: "Anh tính giở trò PUA với tôi đấy à?
"Tôi thừa nhận, đúng là lúc đầu tôi lừa anh. Nếu anh cảm thấy lẽ ra chúng ta không nên bắt đầu, thì tôi xin lỗi, tôi nói thật, xin lỗi anh.
"Nhưng năm năm qua, dù là với anh hay với mối quan hệ này, tôi đều nghiêm túc trân trọng. Lương tâm tôi không hề cắn rứt.
"Cùng lắm coi như công tội bù trừ, nhưng bảo tôi nợ anh, thì tôi không nhận."
Nhưng Đường Cảnh lại nói, nếu không phải vì tôi, anh ta sẽ không chọn đi đường tắt; anh ta chỉ muốn cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Nhìn dáng vẻ gần như cuồng loạn của anh ta, tôi chỉ thấy xa lạ.
Thì ra anh ta có thể cố chấp đến mức này.
"Đường Cảnh, từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là do lòng tự ái của anh thôi. Anh chưa bao giờ thực sự vượt qua cú sốc từ gia đình nhà Chu Ninh.
"Anh vừa căm thù người giàu, vừa khao khát được giàu sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=15]
Mọi thứ anh làm chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Anh căm ghét những kẻ từng chà đạp mình nhưng lại muốn trở thành bọn họ.
"Đường Cảnh, kết cục hôm nay của anh không liên quan tới ai cả, tất cả là do anh tự chuốc lấy."
17
Cuối cùng thì Đường Cảnh cũng đã lựa chọn.
Anh ta chọn tự mình đứng ra nhận trách nhiệm, bảo toàn công ty.
Quyền thúc đã sắp xếp người tiếp quản, chẳng mấy chốc công ty liền quay về quỹ đạo.
Còn về nhà họ Phương, kéo củ cải thì hố cũng bị lôi ra, rất nhiều sản phẩm của bọn họ đều có vấn đề.
Sản phẩm bị thu hồi, công ty bị điều tra, ông tổng thì bị bắt đi.
Đường Cảnh cũng bị tạm giam.
Về phần Phương Du, cuối cùng cô ta cũng phải trả giá cho hành động của mình.
18
Cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo vốn có.
Mỗi ngày chỉ quanh quẩn giữa trường học và nhà, hai điểm một đường.
Thỉnh thoảng bị Trình Hoài kéo đi chơi.
Tôi quen được rất nhiều bạn mới.
Giống như Trình Hoài nói, bọn họ hình như… rất kính trọng tôi.
Mỗi lần tôi có mặt, ai nấy đều nghiêm túc, nói chuyện thì cố gắng dùng từ cho thật văn vẻ.
Bọn họ gò bó, tôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Mãi đến một ngày, tôi uống rượu thi với bọn họ.
Theo lời bọn họ: học thần cuối cùng cũng bị kéo xuống thần đàn rồi.
Tôi thậm chí còn kết bạn với Chu Ninh.
Cô ấy bảo: "Tôi biết ngay cô với Đường Cảnh không thể lâu dài mà."
Tôi cạn lời: "Sao tôi thấy cô đang vui trên nỗi đau người khác vậy?"
Cô ấy nhướng mày: "Vậy thì mắt cô cũng tinh đấy."
"Tên đó ấy hả, đúng là có vấn đề. Hắn quá kiêu ngạo, mấy người tự tôn quá cao thì đa phần cũng quá tự phụ."
"Thật ra nhà chúng tôi cũng đâu có làm gì quá với hắn, chẳng qua là hắn tự nghĩ nhiều thôi. Tôi còn nhớ hôm đó, ba tôi chỉ khách quan nói rõ chúng tôi không hợp nhau, khuyên hai đứa đừng lãng phí thời gian, đừng làm khổ nhau nữa."
"Nhưng trong mắt hắn vậy mà thành sỉ nhục hắn. Nói trắng ra, chính là hắn tự xem thường bản thân mình thôi."
Nghe cô ấy thao thao bất tuyệt, tôi tò mò hỏi: "Thật ra… cô cũng chưa từng thích hắn đúng không!"
Kết quả là cô Phương này rõ ràng chẳng có ý tốt."
"Đương nhiên." Cô ấy đáp: "Tôi là fan nhan sắc mà, không chệch đi đâu được."
Thật ra, về Đường Cảnh, tôi cũng đã buông xuống rồi.
Căn nhà anh ta từng tặng tôi, tôi bán đi, toàn bộ số tiền bán nhà tôi chuyển hết cho ba mẹ anh ta.
Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại, chính Đường Cảnh gọi.
Anh ta chỉ nói năm chữ.
Xin lỗi.
Cảm ơn!
Trình Hoài cầu hôn tôi, tôi đồng ý.
Anh ấy rất vui, hỏi tôi vì sao.
Tôi bảo: "Bởi vì vang Bordeaux của anh quá quyến rũ."
Giống như chính con người anh ấy vậy, rực rỡ mà không phô trương, nổi bật mà vẫn thuần khiết.
Anh ấy bảo: "Nhà anh còn một người anh trai, nên có lẽ anh không thể thừa kế gia nghiệp."
Tôi thắc mắc: "Vậy… để em nuôi anh nhé?"
Anh ấy ôm tôi cười ha ha, bảo mình nhặt được báu vật rồi.
Nhưng tôi lại cảm thấy, người thực sự nhặt được báu vật… chính là tôi.
Trong tiệc đính hôn, hai đứa tôi còn đổi avatar cặp.
Nhìn từ xa cũng biết ngay, đây là sân nhà của ai.
Ba mẹ hai bên vừa vui vừa cạn lời.
Chúng tôi nhận được lời chúc phúc từ tất cả mọi người.
Nắng xuân rực rỡ, gió nhẹ vờn quanh.
Giây phút này, chúng tôi yêu nhau tha thiết.
[Hết]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận