Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:10:10
Trên người Đường Cảnh tôi cảm nhận được sự căm ghét giới nhà giàu rất mạnh, cái cảm giác chán ghét ấy như đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Lúc ấy tôi hoảng lên rồi nói dối.
Tôi bảo rằng ba mẹ tôi chỉ là công nhân viên bình thường, nhà tôi chỉ có một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Nhưng ánh mắt Đường Cảnh rất sắc.
Anh ta nói: đôi giày tôi mang dưới chân giá cũng phải tám vạn tệ.
Thực ra ngày hôm đó món rẻ nhất trên người tôi chính là đôi giày ấy.
Quần áo tôi mặc đều là đặt may riêng, người ngoài nhìn vào thì tưởng hàng vô danh nhưng người trong giới thì thừa biết giá trị đắt đỏ.
Chỉ có đôi giày này hôm đó tôi vội ra ngoài nên tiện tay xỏ bừa, dù là hàng hiệu nhưng so với bộ đồ tôi mặc thì chẳng đáng là gì.
Thấy Đường Cảnh chỉ nhận ra mỗi đôi giày tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế là tôi bịa tiếp: "Giày này bạn thân em tặng."
Đường Cảnh gật đầu không nghi ngờ gì.
Dù sao tôi với anh ta quen nhau cũng lâu mà tôi lúc nào cũng rất kín tiếng không phô trương.
Sau đó chúng tôi bắt đầu qua lại với nhau.
Anh ta nói với tôi: "Sau này đừng nhận những món quà đắt tiền kiểu này nữa. Một khi em nhận em chính là người cúi đầu. Chúng ta nên mặc đồ phù hợp với thân phận của mình."
Từ đó về sau giá trung bình của quần áo tôi mặc không bao giờ vượt quá hai trăm tệ.
Cũng nhờ thời gian đó tôi mới biết trên đời có cái thứ gọi là PDD* (*ứng dụng mua sắm giá rẻ).
Trong tình yêu nói dối là điều tối kỵ.
Bởi vì chỉ cần nói một lời dối trá thì sau đó sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Lúc đầu tôi nghĩ gia đình tài sản... vốn dĩ cũng là một phần con người tôi là điều tạo nên tôi trọn vẹn.
Nếu một người thật lòng yêu tôi thì phải yêu cả con người tôi yêu tất cả những gì thuộc về tôi.
Nhưng trước hết tôi cần cho chúng tôi một cơ hội để thật sự hiểu nhau.
Đợi đến khi anh ta đủ hiểu tôi đủ yêu tôi thì cái gọi là dối trá kia cũng sẽ tự nhiên mà được hóa giải thôi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=5]


5
Đêm đó tôi ngủ không yên giấc.
Sáng ra thậm chí còn bị đau nửa đầu nhẹ.
Tôi không đến trường, tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Đường Cảnh không liên lạc với tôi nhưng quản lý Tạ lại gọi điện.
Ông ấy hỏi tôi: "Tiểu thư, chi tiêu của cậu Đường khá cao, có cần nhắc cậu ta chuyện hủy bỏ chiết khấu không ạ?"
Câu này không phải kiểu mà quản lý Tạ sẽ tùy tiện nói ra.
Tôi đã bảo rồi, không cho Đường Cảnh chiết khấu thì ông ấy tuyệt đối sẽ không tự ý nhắc nhở.
Tôi nói: "Quản lý Tạ, ông là bậc trưởng bối, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi."
Quản lý Tạ mới lên tiếng: Đường Cảnh và Phương Du tiếp xúc có phần thân mật, người ngoài nhìn vào đều tưởng bọn họ là tình nhân.

6
Có một số chuyện không phải là hoàn toàn không để lại dấu vết, chỉ là nếu không có mồi lửa thì người ta sẽ không nghĩ sâu hơn.
Giống như chuyện đi khu nghỉ dưỡng Khê Nguyên lần này.
Nếu chỉ đơn thuần là tiệc mừng công ty, bọn họ có thể chọn ăn uống, hát hò, uống rượu hay cắm trại.
Đi khu nghỉ dưỡng Khê Nguyên không phải là không được nhưng đúng là có phần làm quá.
Huống hồ, lúc đầu Đường Cảnh còn do dự.
Không phải vì tôi, cũng không phải vì tiệc mừng, vậy thì chỉ có thể là vì Phương Du.
Giữa người với người luôn có một khoảng cách khi giao tiếp, mỗi khoảng cách lại đại diện cho một mối quan hệ khác nhau.
Phương Du và Đường Cảnh có thể khiến người ngoài cảm thấy bọn họ là tình nhân, vậy thì giữa bọn họ tuyệt đối là không còn khoảng cách.
Nhận thức này khiến tôi lập tức lửa giận bốc lên đầu.
Tôi nói: "Quản lý Tạ, tôi muốn tất cả chứng cứ về việc bọn họ có cử chỉ thân mật."
Ông ấy đáp: "Được ạ!"
Tôi lại dặn: "Phải giấu ba tôi!"
Ông ấy lại: "Được ạ!"
Cúp máy, tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn lại mối quan hệ năm năm này.
Tôi và Đường Cảnh ở bên nhau từ nửa năm cuối đại học.
Lúc đó anh ta cùng bạn bè khởi nghiệp, còn tôi thì chọn thi cao học.
Chúng tôi không có nhiều thời gian bên nhau, anh ta bận rộn mệt mỏi nhưng đối xử với tôi rất tốt.
Anh ta sẽ mỗi ngày chia sẻ lịch trình với tôi, mỗi tuần tặng tôi hoa tươi, sẽ dẫn tôi đi ăn những món ngon mà anh ta nếm được khi đi xã giao và luôn nhớ những ngày kỷ niệm cùng sinh nhật của tôi.
Sau một năm khởi nghiệp, chúng tôi dọn về sống chung, dù chỉ là thuê nhà.
Lúc ấy, anh ta tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, giống như một chiến binh không đạt mục tiêu thì không dừng bước.
Anh ta và bạn bè khởi nghiệp dần khởi sắc, lập được công ty riêng, dù chỉ có ba đến năm nhân viên nhưng mọi thứ đều tiến triển theo hướng tốt.
Thế nhưng sau đó, do nguyên nhân con người, công ty của họ bỗng chốc phá sản trong một đêm.
Tôi đi cầu xin ba, hy vọng ông giúp Đường Cảnh.
Nhưng ba từ chối thẳng thừng.

Bình Luận

0 Thảo luận