Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:13:13
“Cô có ý gì?” Phương Du bắt đầu cảnh giác.
Tôi nói: “Cô nên về hỏi bạn trai mình trước đi, xem căn nhà đó đứng tên ai trên sổ đỏ.
“Còn cái túi trên tay cô, có thấy hóa đơn không? Biết vì sao không? Vì đó là cái tôi dùng chán rồi nên vứt đi.
“Lạ thật, sao cô cứ thích nhặt lại mấy thứ tôi không thèm nữa thế? Là vì cô chỉ xứng dùng đồ cũ à?”
Phương Du tức đến nghiến răng, định nói gì đó, tôi đã ngắt lời.
Đùa sao, tôi mà để cô ta có cơ hội nói tiếp à.
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cộng thêm trộm cắp tài sản, cô có muốn gọi điện cho bạn trai mình, nhờ tìm luật sư giỏi không?”
Phương Du đúng là tài.
Trong căn nhà đó chẳng có món xa xỉ phẩm nào, chỉ mỗi cái túi này.
Trước đó có người tặng mẹ tôi, bà không thích, tiện tay ném cho tôi.
Sợ Đường Cảnh phát hiện, tôi đã giấu kỹ đi.
Giấu tận chỗ nào tôi cũng quên mất, không ngờ lại bị cô ta moi ra.
Nghe tôi nói, sắc mặt Phương Du rõ ràng hoảng hốt, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
“Cô nói bậy gì vậy? Gì mà nhà cô, đó là nhà bạn trai tôi!” Giọng cô ta nghe đã bắt đầu run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=9]

“Tôi nói cho cô biết, đừng hòng dọa tôi!”
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói vang lên, cắt ngang tất cả.
Là Trình Hoài.
Anh ấy bước đến đứng cạnh tôi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Du.
Sắc mặt Phương Du lập tức thay đổi.
Cô ta vội vàng nói: “Chắc cô Lâm hiểu lầm tôi chút thôi, hôm nay tôi đến để xin lỗi cô ấy, nhưng hình như lại làm cô ấy không vui.”
Trình Hoài “ờ” một tiếng: “Vậy sau này chú ý hơn.”
Cách một mét thôi mà tôi đã cảm nhận được rõ ràng sự bối rối của Phương Du.
Khiến tâm trạng tôi không khỏi hả hê.
“Xong việc rồi à?” Trình Hoài hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Vậy đi ăn nhé?”
“Ừ.”
Phương Du lập tức chen vào: “Trình thiếu, hiếm khi gặp được anh, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh một bữa?”
Cô ta nói mà mặt mày còn tỏ vẻ tinh nghịch.
Đến nước này rồi còn ráng quyến rũ đàn ông, cũng coi như tận tụy với vai diễn.
Nhưng tôi và Trình Hoài rất ăn ý.
Cả hai cùng ngó lơ cô ta, sải bước lướt ngang qua.
Trước khi rời đi, tôi không quên nói với cô ta một câu: “Nhớ mời luật sư nhé!”
“Không sao chứ?” Trình Hoài hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, dọa cô ta chút thôi.”
10
Tôi và Trình Hoài tái ngộ trong buổi tiệc xem mắt do hai bên gia đình sắp đặt.
Với tư cách là hai nhân vật chính của buổi xem mắt, cả hai chúng tôi đều vô cùng gượng gạo.
Đặc biệt là Trình Hoài, anh ấy nhuộm cả đầu tóc màu xanh lục, nhìn thế nào cũng không giống người đàng hoàng.
Anh ấy nói mình không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng nếu không đến thì sẽ bị cắt thẻ. Vì thế nhuộm tóc là chút phản kháng cuối cùng của anh ấy.
Còn tôi thì sao?
Tình cảm năm năm với Đường Cảnh, cho dù đã chia tay, nhưng đâu phải nói buông là buông được ngay?
Tôi không muốn dùng người khác để chữa lành vết thương lòng, như vậy là vô trách nhiệm với cả hai.
Vì vậy tôi và Trình Hoài trở thành đồng minh, giúp nhau làm bình phong.
Hôm nay anh ấy đến tìm tôi, chính là để tôi đi cùng ứng phó với mẹ anh ấy.
Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó lại hộ tống mẹ anh ấy đi dạo phố, cuối cùng tôi xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi đó.
Trình Hoài đưa tôi đến chân ký túc xá.
Tôi nhìn đống đồ, bất đắc dĩ: “Hay là anh mang đi đổi tiền đi.”
Trình Hoài liếc tôi một cái: “Tôi cũng chưa nghèo đến mức đó đâu.”
Hết cách, tôi đành cầm lấy và xuống xe.
Ngay khi anh ấy đưa đồ cho tôi, Đường Cảnh không biết từ đâu xông ra.
Anh ta hất tay Trình Hoài ra, kéo tôi đứng sau lưng mình.
Tôi nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Đường Cảnh nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng: “Nếu thiếu tiền thì có thể nói với anh, sao lại làm những chuyện thế này?”
Tôi đầy dấu chấm hỏi: “Anh có ý gì?”
Sắc mặt Trình Hoài trầm xuống, anh ấy đột ngột ra tay, bẻ tay Đường Cảnh rồi đẩy anh ta ra.
Đường Cảnh ôm tay, sắc mặt khó coi.

Bình Luận

0 Thảo luận