Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:09:58
3
Tôi ra khỏi phòng khách sạn, xách hành lý thẳng xuống sảnh lớn.
Trước đó, tôi đã gọi cho quản lý Tạ.
Lúc tôi đến nơi, ông ấy đã đứng đợi sẵn.
Thấy tôi, ông ấy khẽ gật đầu cung kính.
"Tiểu thư."
Tôi "ừ" một tiếng: "Quản lý Tạ, sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi muốn về ngay."
"Vâng, tôi đi chuẩn bị liền."
Quản lý Tạ làm việc rất hiệu quả, hơn nữa, chuyện không nên hỏi, ông ấy tuyệt đối không bao giờ mở miệng.
"À đúng rồi." Tôi gọi ông ấy lại: "Tất cả chi phí của Đường Cảnh cứ tính theo giá gốc, không cần cho anh ta bất cứ ưu đãi nào."
"Rõ, tôi hiểu."
Trong đầu tôi chợt hiện lên câu nói của Đường Cảnh.
Anh ta bảo: Phương Du mà bị thương thì tôi đền không nổi.
Nhưng họ Phương là cái thá gì chứ?
Một gia tộc hạng ba đến cả cửa vòng giới thượng lưu còn chưa chạm được vào.
Theo lời anh ta nói, vậy nếu tôi bị thương, thì chẳng phải cả cái nhà họ Phương kia đều phải chôn cùng tôi à?
Tôi vội vàng đón xe trở về trong đêm.
Nhưng tôi không về căn hộ mà Đường Cảnh đã mua.
Tôi về thẳng căn biệt thự mà ba từng mua cho tôi ở Hoa Nhuận Tân Phủ.
Nơi này cảnh quan đẹp, yên tĩnh, thoải mái nhưng giá cũng đắt đỏ, mười bốn vạn tệ một mét vuông.
Hồi đó, khi tôi mua nhà, Đường Cảnh từng rất thích khu này.
Anh ta nói anh ta sẽ cố gắng hết sức để tôi có thể sống ở một nơi như thế này.
Tôi vẫn nhớ, khi Đường Cảnh nói câu đó, trông anh ta đầy chí khí và nhiệt huyết.
Đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.
Đó cũng là lý do tôi chọn mua một căn ở đây.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Đường Cảnh biết được sự thật, tôi có thể trực tiếp dẫn anh ta tới đây, cho anh ta một bất ngờ.
Chỉ cần nghĩ đến Đường Cảnh, tôi lại vừa giận vừa tủi thân.
Anh ta từng nói với tôi: "Người giàu cũng không cao quý gì hơn chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=4]

Chỉ cần chúng ta chăm chỉ sống, chúng ta sẽ sống tốt hơn bọn họ."
Thế mà bây giờ, anh ta lại bảo tôi: người ta là tiểu thư danh giá, tôi không xứng để so với người ta.
Đường Cảnh gọi điện cho tôi, tôi không nghe máy.
Anh ta lại nhắn tin: "Lâm Vãn, em đừng làm loạn nữa. Anh không rảnh đi theo em, em tự lo an toàn cho mình đi."
Lạnh lùng, vô tình.
Thì ra, con người thật sự có thể thay đổi.

4
Tôi và Đường Cảnh quen nhau từ thời đại học.
Ở trường, anh ta là nhân vật nổi bật, thành tích xuất sắc, mười môn đều giỏi, không chỉ là Chủ tịch Hội sinh viên mà còn là đội trưởng đội bóng rổ.
Một người như thế được nhiều người yêu thích âu cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Mối tình đầu của anh ta là một cô tiểu thư nhà giàu, nổi tiếng không phải nhờ dung mạo mà là vì gia thế hiển hách.
Cha cô ấy là một ông trùm bất động sản có tài sản không nhỏ.
Gia đình họ chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với con rể tương lai chính là "môn đăng hộ đối" tuyệt đối không thể là một Đường Cảnh chỉ thuộc tầng lớp trung lưu tạm đủ sống yên ổn.
Vì vậy họ đã tìm gặp Đường Cảnh, nói với anh ta những lời rất khó nghe còn ném cho anh ta một tấm chi phiếu bảo anh ta cút khỏi cuộc đời con gái họ.
Chuyện tình đầu này chưa chắc đã khiến Đường Cảnh yêu sâu đậm nhưng cách mà họ đối xử với anh ta gần như bóp méo cả tam quan của anh.
Anh ta từ một người rạng rỡ như ánh mặt trời bỗng chốc trở nên u ám, cả con người tràn đầy hơi thở tiêu cực.
Sau này có lần anh ta say rượu nói với tôi: "Từ nhỏ đến lớn anh luôn nghĩ mình là người xuất sắc là niềm tự hào của cha mẹ. Nhưng bọn họ nói loại nhà nghèo như anh trong mắt họ chỉ là một vết nhơ."
Đó là sự sỉ nhục là sự khinh bỉ là cú đập thẳng vào nhân cách của anh ta.
Cho nên đến khi tôi theo đuổi Đường Cảnh điều đầu tiên anh ta hỏi lại tôi chính là hoàn cảnh gia đình tôi thế nào.
Cuộc đối thoại kiểu này thực sự có chút đường đột.
Anh ta cũng ý thức được điều đó.
Anh ta giải thích với tôi rằng từng có một mối tình đầu tồi tệ vì khoảng cách giàu nghèo nên sau này anh ta hy vọng người mình quen đều là người ngang tầm tài chính.

Bình Luận

0 Thảo luận