11
Triệu Chi Mạn cũng chẳng phải loại cáo già gì.
Lúc đọc nguyên tác, ta còn tưởng nàng ta tâm cơ sâu đến đâu.
Hóa ra thủ đoạn tranh sủng chính là… đợi lúc ta ngồi tĩnh tâm bên hồ sau vườn (học theo Lâm Nhược Nhược) thì lén toan đẩy ta xuống nước?
Xin lỗi, nước chỉ ngập tới bắp chân.
Còn ta? Sau sáu bảy năm lăn lộn cùng Lâm Nhược Nhược thì luyện ra được một thân Kim Chung Tráo, dù ngươi có cưỡi ngựa húc vào ta cũng chưa chắc làm ta nhúc nhích.
Kết quả là chính nàng ta trượt chân rớt xuống nước, còn phải để ta nhảy xuống vớt.
Đã vậy nằm bẹp trên giường nửa tháng, còn khiến ta phải hầu thuốc, hầu ăn.
Không sợ ta đầu độc chắc?
Mới hồi phục chút đã bày đặt mặc quần áo lạ hoắc, lượn qua lượn lại trước mặt ta.
Lý do? Ông anh xui xẻo của ta bảo đó là bộ mà ta “ưa thích nhất”.
Hắn không nói cho nàng ta biết là ta bỏ nhà đi khi mới mười tuổi à?
Ngươi mặc bộ quần áo trẻ con lượn lờ trước mặt ta, thử hỏi ta nhịn sao nổi?
Ta chỉ liếc Triệu Chi Mạn một cái, nàng ta đã ngã phịch xuống đất, la lối om sòm rằng ta tát nàng ta một cái.
Vén khăn che mặt ra, quả nhiên trên má có một dấu bàn tay “giống thật đến mức đáng sợ”.
Chờ cho khán giả vây đủ đông, nàng ta lập tức rơi lệ lưng tròng, giọng run run chỉ tay vào ta.
Ông anh cả nhìn Triệu Chi Mạn, mặt đầy khó tin: “Chi Mạn muội muội, muội nói Uyển Khanh hung hăng tát muội một cái, muội ngã nhào xuống sao?”
Triệu Chi Mạn bi thương gật đầu.
Ông anh hai lập tức túm tay ta, hỏi dồn: “Uyển Khanh, ai phế võ công của muội? Nói ra, chúng ta báo thù thay muội!”
Ta vận nội lực, chưởng lực bùng ra, hòn đá Thái Hồ trong hồ gần đó rắc một tiếng gãy đôi.
Triệu Chi Mạn trợn mắt, ngất xỉu luôn tại chỗ.
12
Triệu Chi Mạn tỉ mỉ chuẩn bị một buổi thơ hội, quy tụ đám công tử tiểu thư “con ông cháu cha” khắp kinh thành.
Mục đích?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=4]
Rõ ràng là muốn kéo bè lập phái, cô lập ta.
Đúng là, ta rời kinh sáu bảy năm, đám thiếu gia tiểu thư này ta chẳng biết mống nào.
Chỉ là… ta quen thúc bác, huynh trưởng của họ thôi.
Kia kìa, Nhị tiểu thư nhà Thượng Trụ Quốc Triệu tướng quân ấy, Tam ca nàng chính là người đầu tiên ở thành Cự Bắc lấy dao rạch tay thề kết nghĩa với ta.
Còn cái cậu con út nhà Tống Quốc Công kia, ở Mạc Bắc ta từng ba lần cứu mạng đại ca hắn, lại còn từng được tiểu thúc hắn liều mạng đào ra từ trong đống xác.
Chẳng bao lâu, trong tiếng reo hò, người có địa vị cao nhất trong buổi hội cũng chậm rãi xuất hiện.
Ta nhìn kĩ… ơ kìa, đó chẳng phải đứa đứng thứ 105 trong “108 hảo hán thành Cự Bắc” của ta – Nhị công tử nhà Túc Thân Vương sao?
Tên nhóc này, lúc ở Cự Bắc thì ngoan như mèo, về kinh cái lại dở trò làm “ông lớn”.
“Nghe nói Chi Mạn muội muội bị người bắt nạt, bản vương phải xem thử là ai ăn gan hùm gan báo… hửm?”
【Cái “hửm” này dùng cũng được đấy. Hồi ở Cự Bắc họp bàn, ta cũng hay dùng kiểu kéo dài giọng này, nghe oai hẳn.】
Tiếc là hắn ta “hửm” chưa xong đã… lệch tông, trở nên the thé và nịnh hót: “Địa Hổ Tinh – Đỗ Ngọc Đường, bái kiến Tổng tiêu đầu – Thiên Khôi Tinh – Triệu Bành Cử!”
Ta định bịt miệng hắn ta nhưng không kịp.
Một đời thanh danh của ta, toang theo ba chữ: “Tổng tiêu đầu”, “Thiên Khôi Tinh”, “Triệu Bành Cử”.
Ban đầu ta tính sống yên ổn, đóng vai một thiên kim giả bình thường.
Không ngờ đổi lại chỉ toàn nhạt nhẽo vô vị.
Thôi vậy, ta lật bài ngửa luôn, ta là đại tỷ cầm đầu.
13
Đại quân Bắc phạt trở về, chuyện ta “oanh tạc sa trường” đương nhiên không thể giấu được.
Đùa chứ, Triệu Tỉnh Ngôn cha ta là loại người bóp con cóc cũng vắt ra được một vốc bột, làm gì có chuyển ổng lại bỏ lỡ cơ hội đi khoe hả?
Về đến kinh, gặp ai ông cũng khoác lác không ngớt về “kỳ lân nữ” của Triệu gia: “Ôi dào, con nít mà, chơi nghịch chút thôi, sơ ý đã cưỡi ngựa lạc tới tận Yên Nhiên rồi.”
“Sao? Ngươi không tin? Vậy về hỏi Nhị công tử nhà ngươi đi, hắn từng theo làm lính dưới trướng nữ nhi ta ở Cự Bắc. Thứ tự còn chẳng lọt nổi hạng năm mươi.”
Cùng lúc đó, ta cũng rảnh đâu mà ngồi không.
Đám huynh đệ kết nghĩa ở Cự Bắc đều theo đại quân hồi kinh.
Cửa nhà ta gần như bị giẫm nát, hai gã gác cổng bận tới mức chân suýt đá vào ót.
Nương ta đi chùa thắp hương về, thấy Vương phủ người ra người vào, toàn thanh niên trai tráng.
Bà còn tưởng ta nghĩ thông suốt, đang… chiêu phò mã.
Len lén bò ra sau vườn rình.
Kết quả thấy ta oai vệ ngồi trên tảng đá Thái Hồ, hai ba chục người vây quanh, ăn thịt húp rượu ầm ầm.
Nhị công tử nhà Túc Thân Vương còn “mượn” luôn két vàng của cha, hô là vì “thay trời hành đạo”, cùng Nhị ca ta đang phân vàng bằng cân lớn.
Chỉ thiếu một lá cờ “Thay trời hành đạo” nữa là đủ bộ.
Nương ta ráng nuốt nước mắt, ngay chiều hôm đó lôi bộ cống phục lâu năm không đụng ra mặc.
“Uyển Khanh, con yên tâm, nương nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận