14
Cha ta ở yến tiệc thì luôn khoe khoang công trạng của ta, mong nhân cơ hội này giành cho Triệu gia một tước vị công hầu.
Nương ta thì chạy khắp các phủ các viện, cả trong cung ngoài cung chỉ để tìm cho ta một mối hôn sự tốt.
Hai người, ai cũng đang hướng đến một tương lai sáng lạn.
Còn lão Hoàng đế vốn đã đau đầu không biết nên ban thưởng ta thế nào.
Theo lý mà nói, Trấn Nam Vương mang chiến công hiển hách Bắc phạt trở về, thế lực đã mơ hồ khó lòng kiềm chế.
Nếu lại ban thêm cho ta tước hầu tước bá, tầm hai mươi năm sau, ai còn có thể cân bằng Triệu gia?
Còn nếu không ban thưởng thì lại sợ triều đình xôn xao, quần thần chê trách.
Cha ta khắp kinh thành rêu rao: “Nữ nhi ta chính là Vệ Thanh tái thế, Hoắc Khứ Bệnh trọng sinh!”
Lại còn vung tiền thuê hẳn một đám kể chuyện rong khắp nơi, rầm rộ tạo thanh thế cho ta.
Đúng lúc này, nương ta vào cung cầu hôn.
Hoàng đế lập tức vỗ bàn quyết định, song hỷ lâm môn.
Hai ngày sau, hai thánh chỉ lần lượt đưa tới phủ.
Cha ta vừa mở thánh chỉ thứ nhất, Hoàng đế phong ta làm Định Viễn Hầu.
Ông vui mừng đến mức kêu lên: “Hoàng thượng anh minh!” Rồi định lao thẳng ra từ đường thắp hương báo tổ tiên.
Chưa đi được mấy bước, thánh chỉ thứ hai đã được mang vào.
“Nay có Triệu thị Bành Cử, đích nữ Trấn Nam Vương, từ nhỏ được gia huấn nghiêm cẩn, tính tình ôn lương, dung mạo đoan trang, hiền thục đoan chính."
"Hoàng thái tử Nam Hoài An, thiên tư thông minh, nhân hậu khoan dung, khắc kỷ tu thân, kính trên nhường dưới."
"Hai người tuổi tác tương xứng, trai tài gái sắc, trẫm vô cùng vui mừng…”
Thánh chỉ còn chưa đọc xong, thái giám tuyên chỉ đã bị cha ta đuổi thẳng ra ngoài.
“Hôn quân! Lão tặc! Thật đáng thương cho nữ nhi ta…”
“Cha, được ban hôn cho Thái tử là phúc lớn trời ban mà, nhà mình từ nay thành hoàng thân quốc thích. Con còn thành quốc cữu gia, sao cha lại không vui?”
Nhị ca ta chẳng nhìn thấu gì, còn đi trêu chọc cha, thế là bị ông một cước đạp ngã luôn.
Cha ta còn chưa nguôi giận, chỉ thẳng vào mặt Nhị ca mắng: “Nếu không phải mấy đứa các ngươi chẳng ra gì, đâu cần muội muội phải đi kiếm tước vị? Khó khăn lắm mới thành hầu tước, lại còn bị ban hôn cho Thái tử…”
Nương ta có chút không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Không phải là song hỷ sao? Vừa được phong hầu, vừa thành thái tử phi, xưa nay chưa từng có đấy thôi?”
“Hiểu cái rắm! Thành thái tử phi thì Bành Cử còn cầm quân ra trận được à? Cả đời chỉ làm một hầu tước, lại không truyền được cho đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=5]
Khác gì không có? Ta còn tưởng tên cẩu Hoàng đế này bình thường thưởng phạt keo kiệt, hóa ra lần này rộng rãi là vì có âm mưu phía sau. Ta khinh!”
“Bành Cử, cha hỏi con, con muốn thế nào? Tiếp tục làm một nữ tướng giết giặc báo quốc, oai hùng tung hoành hay lấy một thái tử chưa từng gặp, để rồi một ngày nào đó thất sủng bị nhốt vào lãnh cung, hai năm sau bị hà.nh hạ mà chết?”
【Cha, câu hỏi này nghiêng hẳn về một bên rồi. Tất nhiên con sẽ làm thái tử phi.】
【Ta xuyên tới đây chỉ vì ba việc: hà.nh hạ “thiên kim thật”, xử đẹp tra nam, đập tan tiểu tam.
Kết quả còn chưa kịp ra tay, thiên kim thật đã tự sụp.
Đành phải tạm thời hà.nh hạ tra nam trước cho hả giận.】
“Cha, nữ nhi… nữ nhi vẫn muốn…”
【Nhiệm vụ 104: Đông Nam loạn lạc, lập tức dẫn quân Nam hạ, trong nửa tháng công hạ Quảng Phủ. Thất bại: xóa sổ!】
15
“Muốn ra trận giết giặc!!!”
Giọng ta gào đến mức gần vỡ họng!
Cha ta thấy thế, lòng già vô cùng mãn nguyện, đắc ý gật gù: “Ha ha, tốt! Có chí khí! Cha dù có phải liều cả tấm mặt già này cũng sẽ giúp con trả thánh chỉ lại!”
Nương ta nào chịu, bà vừa khóc vừa lao tới cào cha.
Hai ông anh giai thì lại điên cuồng mơ thành quốc cữu, kéo ta ra khuyên nhủ.
Cả nhà đang náo loạn, bỗng từ góc phòng vang lên một giọng yếu ớt: “Hay… để muội thay tỷ vào cung?”
Cha ta nghe xong lập tức gạt nương ta ra, hỏi: “Đây là ai?”
Thì ra ngay cả ông già này cũng chẳng biết trong nhà có một “thiên kim thật”.
Trong khi ta còn đang mệt mỏi đấu trí đấu dũng với nàng ta từng ngày.
Nương ta kể lại đầu đuôi.
Triệu Tỉnh Ngôn lắc lắc cái đầu to, bước tới bóp thử bắp tay Triệu Chi Mạn, đau đến mức cô nàng nhíu mày.
Rồi quay qua bóp tay ta… hệt như nắm phải một thanh sắt cứng.
Ông vỗ vai ta, hài lòng nói: “Đây mới là nữ nhi ruột của Triệu gia ta! Để muội muội vào cung đi. Cha sợ con vào cung chưa đầy một tuần, Hoàng đế sẽ phải lập Thái tử mới mất."
“Sau này cha sẽ tìm cho con một chức vị trong quân, cứ từng bước vững chắc mà lập công nữa!”
“Cha, nữ nhi bất hiếu… đêm nay con phải đi rồi…”
“Đi? Đi đâu?”
Ta nghiến răng, mặt đầy căm phẫn: “Vào Nam. Giết giặc!”
“Thật là tận trung báo quốc… chỉ là dăm ba đám tặc phỉ thôi mà, xem làm con bé tức kìa. Cha đi chuẩn bị hành lý cho con.”
Ta nào có tức vì tặc phỉ, mà là tức vì hệ thống.
【Hệ thống, đừng có chơi tui nữa. Tui đến đây để “vả mặt”, không phải để đánh trận!】
【“Vả mặt” để làm gì?】
【Đương nhiên là để hà.nh hạ Thái tử, hà.nh hạ cái loại tra nam bội bạc kia!】
【Trong tay cô có hai mươi vạn thiết kỵ, cô chính chính là Thái tử.】
【Đệt, rốt cuộc bồ là cái hệ thống quái quỷ gì vậy?】
【Hệ thống sảng văn nam tần.】
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận