19
Khi thì dán thông cáo “bảo vệ lãnh thổ, an dân”, khi thì đi lôi kéo, chia rẽ mấy thủ lĩnh của quân Hồng Cân.
Lão Tống đầu ở Quảng Phủ bận đến mức không thấy mệt mỏi.
“Cha ta định liệu thế nào?”
Nhân lúc rảnh, ta vội kéo lão Tống lại hỏi.
Ông hít một hơi dài ống điếu, gõ xuống đất vài cái, trầm giọng ngâm: “Đập vỡ ngọc lung phượng sổ lồng, mở khóa vàng ròng rồng thoát sóng."
"Tiểu thư thần cơ diệu toán, khiến cả bàn cờ chết sống lại, thật là kỳ mưu tuyệt thế. Lão phu nào dám múa rìu qua mắt thợ nữa?”
Ta “bốp” một tiếng, giáng cho ông già này một quyền.
“Bày đặt làm thơ làm phú, nói thẳng đi. Ta còn phải đi săn nữa!”
“Vương gia không nghe lời khuyên, sau khi đánh Bắc vẫn cố chấp hồi kinh, giờ chẳng khác nào rồng sa đầm cạn, mười phần chết hết."
“Nhưng tiểu thư, người lại liều lĩnh kéo quân xuống Nam làm rối cục diện, chiếm trước tiên cơ. Hoàng đế chẳng còn cách nào, đành phải để Vương gia tái lĩnh binh, tổng đốc toàn bộ quân sự Đông Nam."
“Càng khéo hơn, đám huynh đệ quanh người ấy, chẳng khác nào đem cả đám con cháu thế gia trong kinh buộc chặt vào cỗ xe của Vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=7]
Công lao phò tá, ai chẳng thèm muốn?"
“Giờ chỉ cần luyện một đội quân mới ở Đông Nam, tiến có thể tranh bá thiên hạ, lui có thể giữ vững bờ Nam sông."
“Đợi Vương gia đại quân đến Nam Trực Lệ, đại cuộc sẽ thành.”
【Lằng nhằng lôi thôi, chẳng phải ý ông là: cha ta vừa đến Nam Trực Lệ thì nhiệm vụ của ta coi như xong sao?】
Quả đúng như thế, quân của lão Triệu đang quét sạch Nam Trực Lệ, cùng ta một Bắc một Nam, chia nhau khóa chặt toàn bộ miền Nam.
【Chắc chắn qua vài hôm là xong nhiệm vụ. Nhiệm vụ tiếp theo thể nào cũng là “khoác hoàng bào xưng đế”, ta đọc thấu bài của ngươi rồi!】
Đang đắc ý vì tưởng nắm rõ trò của hệ thống, thì trong đầu bỗng vang lên tiếng nhắc.
【Nhiệm vụ 106: Hồi kinh, giết Thái tử phi giữa phố.】
【Ơ, không phải là “nam tần sảng văn” à? Sao lại quay về cung đấu thế này?】
Hơn nữa lại là giết ngay giữa phố? Tay nghề thô lỗ quá mức rồi!
Đáng lẽ phải là tiếp cận Thái tử, quyến rũ Thái tử, rồi cố tình để Thái tử phi thấy cảnh hắn thiên vị ta, chọc cho nàng ta tức đến mức sảy thai, sau đó để Thái tử lạnh lùng đày vào lãnh cung, uất ức mà chết chứ.
Đừng hỏi vì sao ta lại rành thế, trong nguyên tác, chính ta là cái đứa Thái tử phi bị tra tấn đến phát điên rồi nhảy hồ t.ự vẫn đó.
20
Vừa trở lại kinh thành, ta liền gặp ngay Thái tử đang từ ngoài thành trở về sau chuyến đi dâng hương, nghe nói là cả chính phi lẫn trắc phi đều đã mang thai sáu tháng nên hắn đi xin bùa hộ thân cho hai đứa bé.
Ta khoác dạ hành phục, phục sẵn trên mái ngói đoạn đường bắt buộc phải qua, nhìn hai cỗ xe ngựa từ xa chầm chậm tiến đến, lòng bỗng chốc chùng xuống.
Dù đây là nhiệm vụ hệ thống giao, nhưng Thái tử phi với ta không hề có ân oán, lại còn đang mang thai… ta sao hạ thủ cho nổi?
Đang lưỡng lự, bên cạnh có người khẽ huých ta: “Đừng có ngẩn ra, xe Thái tử sắp tới. Nhớ rõ, mục tiêu là trắc phi, tuyệt đối đừng động đến nương nương!”
Ta ngoảnh lại, má nó, cả một đám hắc y nhân bò kín mái nhà.
【Đây là Conan tới phá án à?】
Không kịp nghĩ nhiều, hai cỗ xe ngựa đã đến gần.
“Vù vù vù!” Hơn chục bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống, giao chiến cùng thị vệ thái tử. Ta cũng thừa cơ nhảy vào, lẫn mình trong loạn chiến.
Chiếc xe thứ hai bị hắc y nhân phá tung. Bên trong, hai nữ tử dáng dấp tương tự nhau, co ro sợ hãi.
Vừa thấy mặt, ta bật cười, toàn người quen cũ.
Khoác hồng y chính là cô muội muội trời giáng Triệu Mạn Chi của ta.
Khoác áo vàng nhạt, lại là bạch nguyệt quang Chu Thải Vi của Thái tử.
Trong nguyên tác, Thái tử cưới ta chỉ vì dung mạo ta giống Chu Thải Vi, ta nhập cung sớm nên thành chính phi trước.
Sau khi Chu Thải Vi vào cung, liền mở màn vở kịch cẩu huyết “chính thất – tra nam – bạch nguyệt quang” loạn thành một đoàn.
【Triệu Mạn Chi, Triệu Mạn Chi, ta còn tưởng cô điểm cung đấu max level cơ. Sao cuối cùng để Chu Thải Vi cưỡi lên đầu, khoác hoàng bào thành chính phi?】
Ta vòng ra sau lưng thủ lĩnh hắc y nhân, một kiếm giải quyết hắn. Không còn đầu lĩnh, đám hắc y tán loạn.
Nhìn hai cái bụng lớn như nhau trên xe, ta đột nhiên thấy có gì sai sai.
【Khoan, chẳng phải trong nguyên tác Chu Thải Vi không thể sinh con, vì thế mới ghen đỏ mắt với ta khi ta mang long chủng, cuối cùng hạ độc hại ta sảy thai?】
Ta giật phăng mặt nạ, quát lớn: “Đồ độc phụ! Ngươi dám giả mang long chủng, lại còn thuê người mưu hại muội muội ta?!”
Triệu Mạn Chi phản ứng nhanh lắm, thấy là ta liền ôm bụng lăn ra kêu đau, còn khéo đá một cước đẩy Chu Thải Vi ngã nhào ra ngoài.
Ta thuận thế một kiếm kết liễu, lôi cả chiếc gối độn bụng trong áo nàng ta ra rồi mới phi thân rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận