16
“Nữ nhi, đêm nay con định đi luôn thì có hơi vội quá không? Hiện giờ đại quân đã nhập doanh, không có hổ phù của Hoàng thượng, cho dù là cha con cũng chỉ điều được một trăm thân binh thôi.”
Cha vừa cùng nương sắp xếp hành lý cho ta, vừa lải nhải dặn dò.
Cảm giác y như sinh viên đại học sắp hết hè phải quay lại trường vậy.
Nhân lúc bọn họ đang mải dọn dẹp, ta len lén chạy ra hậu hoa viên, giật mạnh dây còi lệnh.
“Một mũi tên xuyên mây, nghìn quân vạn mã đến gặp ngay!”
Mấy huynh đệ ở thành Cự Bắc của ta đâu phải chỉ biết ngày ngày ăn thịt uống rượu.
Tình nghĩa này đều là trên chiến trường hoặc đuổi Hung Nô la oai oái, hoặc bị Hung Nô rượt la oai oái mà kết thành.
Một tiếng pháo hiệu, tất cả đã đến đông đủ.
Ta mặc giáp trận, đội mũ khoác bào, nghiêm nghị nói: “Huynh đệ, hẳn các ngươi đều nghe tin hôm nay Thánh thượng ban hôn rồi. Kinh thành này… ta không thể ở lại nữa.”
Nhị công tử nhà Túc Thân Vương lập tức gào lên: “Bành Cử tỷ! Ta sớm đã ngứa mắt thằng Thái tử chó chết đó rồi, đồ cóc ghẻ mà dám mơ thiên nga! Để ta dẫn đường, chúng ta giết nó xong, vẫn theo lệ chia vàng!”
Ta gõ cho hắn ta một cái cốc đầu, mới yên.
“Nghe nói phương Nam đang loạn giặc. Chúng ta đang tuổi giết giặc báo quốc, so với việc ở kinh thành bầy hầy tranh lợi, chi bằng theo ta ra ngoài chém giết cho sướng!”
Một lũ công tử tuổi hai mươi đầu, đúng là tuổi trời chẳng sợ, đất chẳng sợ.
Vừa nghe thế, máu trong người lập tức sôi.
Nhà này góp năm gã gia đinh, nhà kia lén lấy hai cây trường thương của cha.
Tam công tử nhà Thượng Trụ Quốc Triệu tướng quân mang cả mười ba bộ giáp theo Hoàng đế lập quốc nhà mình ra góp.
Còn có một viên trung lang tướng Kim Ngô Vệ, gan lì vác luôn cả đại trướng Hoàng đế ra một cây.
Cả bọn suýt lật tung cả kinh thành, gom được một đội kỵ binh tinh nhuệ 1.500 người, mỗi người ba ngựa.
Giáp nặng tám trăm bộ, giáp da giáp nhẹ mỗi người một bộ.
Cung cứng hai trăm cây, nỏ quân ba mươi lăm cái.
Cả hai cái nỏ giường cũng lôi ra luôn.
Ta còn chả hiểu nổi Quốc Công gia kia cất mấy cái nỏ này để làm gì.
Cứ thế, gạt được cổng Cảnh Dương, ta dẫn 1.500 kỵ binh gào rít, thẳng tiến Quảng Phủ.
17
Trên điện báo viết: Giặc ở Đông Nam quấy phá, họa lây ba quận mười bảy huyện.
Ta còn tưởng kiểu tặc phỉ như Tống Giang, Phương Lạp gì đó thôi.
Nhưng khi ta đứng trên sườn núi nhìn xuống…
Ngoài thành Quảng Phủ, đỏ rực đầu khăn, đông như kiến, bám vào tường thành tấn công như sóng, phía sau còn có đại pháo nã ầm ầm.
Ngươi nói với ta đây là giặc?
Đây rõ ràng là Thái Bình Thiên Quốc đánh Nam Kinh còn gì!
Chưa nói tới Quảng Phủ, ngay từ khi qua Nam Trực Lệ, đã chẳng thấy một bóng quan quân nào.
“Tỷ à, thật không ngờ cục diện Đông Nam rối loạn đến vậy. May mà Quảng Phủ vẫn trong tay quan quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=6]
Chúng ta làm sao đây?”
Ta liếc nhiệm vụ hệ thống trên đầu, thời gian không đổi, còn sáu canh giờ.
“Thời gian không nhiều."
“Dựng bếp nấu ăn, ăn no rồi nghỉ ngơi cho kỹ."
“Lão Tam, ngươi dẫn năm trăm người cùng số ngựa còn dư, buộc cành cây chạy trong rừng làm nghi binh."
“Để lão đại vác long kỳ, theo ta, tiến thẳng tiền tuyến.”
Trời vừa chạng vạng, quân Hồng Cân mới thu binh, mệt mỏi thu dọn xác ngoài chiến trường.
Bỗng sau lưng một tiếng pháo vang, nghìn kỵ binh từ rừng ập ra, một tướng lĩnh giáp bạc mũ bạc xông lên đầu, thẳng tiến đại trướng trung quân.
“Thiên binh triều đình đã đến, mau hàng mau hàng!”
Quân Hồng Cân định kháng cự, lại thấy long kỳ hoàng sắc tung bay, bụi tung từ rừng không rõ có bao nhiêu phục binh.
“Chạy mau, trúng phục kích rồi!”
“Rút! Long kỳ xuất hiện, chắc chắn là lão cẩu Hoàng đế thân chinh mười vạn đại quân, mau rút thôi!”
Quân Hồng Cân vừa rút, trên tường thành Quảng Phủ mới ló ra một viên quan văn.
“Các ngươi là lũ phản quân từ đâu tới? Tưởng diễn trò khổ nhục kế mà lừa nổi bản quan sao? Xạ tiễn!”
18
“Người này là ai? Bình thường hắn cũng gan thế này à?”
Ta quay sang hỏi cháu ngoại Lại bộ Thượng thư.
“Hình như là tri phủ Quảng Phủ, họ Lưu. Ta không nhớ rõ, mỗi năm quà cáp cũng biếu mang đến nhà cậu ta nhiều lắm, hạng cấp bậc này còn chưa vào nổi cửa.”
“Lưu tri phủ, chúng ta là viện binh triều đình, long kỳ làm chứng, mau mở cổng thành cho chúng ta vào.”
“Hoàng thượng không thân chinh mà long kỳ lại xuất hiện, giả mạo cũng làm cho ra trò đi. Ta nói…”
Ta chẳng buồn nghe hắn lải nhải, trên đầu ta đồng hồ đếm ngược như thúc mạng.
Phất tay, hai cái nỏ giường nhà Vệ Quốc Công được lôi ra, may mà dọc đường chưa vứt đi.
“Trụ Tử, mày bắn lệch rồi. Phát nữa!”
Mũi thứ hai trúng thẳng lầu thành, Lưu tri phủ xỉu luôn, đại quân thuận lợi tiến vào.
【Nhiệm vụ 105: Cát cứ Đông Nam, đợi thời cơ.】
【Ta? Dẫn 1.500 công tử quan nhị đại mà đòi cát cứ Đông Nam?】
Đám này nhà đều ở kinh, lúc nào cha chú tới nắm tai lôi về là xong.
Ta còn đang chửi nhiệm vụ này điêu thì ngoài thành lại xuất hiện một toán quân.
“Tỷ, có long kỳ và lệnh bài, trông giống người kinh đến truyền chỉ.”
“Xong rồi, chắc cha ta phái người đến bắt ta về.”
“Xong đời rồi, thanh bảo đao ngự tứ của cậu ta bị ta làm mẻ lưỡi, chuyến này kiểu gì cũng ăn đòn.”
Trong góc, Trụ Tử ôm lấy nỏ giường vỡ vụn trong im lặng.
May mà thánh chỉ mang đến tin tốt: Đông Nam loạn to, triều đình cử cha ta làm Tổng đốc quân vụ mười ba tỉnh.
Ta đương nhiên thành tiên phong, thuận lợi tiếp quản Quảng Phủ.
Cùng với thánh chỉ, còn có một lão già họ Tống – quân sư của cha ta.
Thoạt nhìn như thô kệch quê mùa, thực chất lại giỏi bày mưu hiểm nhất.
Vừa gặp ta, việc đầu tiên ông nói: “Tiểu thư, đi xử luôn tên tri phủ đi, có thế ta mới danh chính ngôn thuận tiếp quản Quảng Phủ.”
“Âm thầm hay công khai?”
“Ơ, việc này công khai kiểu gì được?”
“Vậy xong, tri phủ giờ còn nằm dưới chân thành, chắc thối rữa luôn rồi.”
Có ông ở đây, ta… hoàn toàn yên tâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận