1
Sau Tết khai trương, tôi như thường lệ ghé văn phòng tổng giám đốc để nhận lì xì đầu năm.
Một bà chị lạ hoắc vênh váo chặn đường tôi: "Cô là cái đồ vô dụng ăn hại Khương Ngữ Tiếu à?"
Máu nóng tôi sôi lên sùng sục: "Cô là cái thá gì?"
Thẩm Vũ cũng tức điên lên: "Mày dám mắng tao à? Tao là trợ lý tổng giám đốc mới đến, tao nói cho mày biết, hôm nay mày bị đuổi việc!"
"Hừ, chỉ dựa vào cô? Chưa đủ tư cách đâu, bảo Lý Bân ra đây nói chuyện với tôi!"
Lý Bân là tổng giám đốc công ty chúng tôi, nhưng bình thường tôi toàn gọi thẳng tên ông ta là Lý Bân.
"Lý tổng của chúng tôi đi công tác rồi, chưa về. Ông ấy không có ở đây, mọi việc trong công ty đều do tôi toàn quyền phụ trách. Nể tình cô cũng cống hiến cho công ty ba năm, xuống phòng tài vụ lãnh lương tháng này đi." Thẩm Vũ buông một câu nhẹ tênh muốn tống tiễn tôi, đoạn cầm cốc nước lên, hất hàm ra vẻ ta đây: "Đóng cửa."
Tôi nào phải loại người dễ bắt nạt. Cô ta dựa hơi mình là bồ nhí của tổng giám đốc, cáo mượn oai hùm trong công ty, chuyên gây khó dễ cho những đồng nghiệp không biết nịnh bợ, mở miệng là chửi mắng người khác té tát.
Dạo trước tôi đi công tác, sau đó lại nghỉ Tết, giờ mới quay lại nên chưa chạm mặt cô ta lần nào, nhưng đã nghe đồng nghiệp ca thán không ít về bà cô này.
Ngày trước, vì Lý Bân đối xử với tôi cực tốt, quà Tết chuẩn bị cho tôi còn gấp ba lần đồng nghiệp khác, nên cô ta ngoài mặt cũng nể tôi vài phần. Nhưng sau lưng, cô ta lại chửi rủa tôi là tiểu tam, cướp đi sự yêu chiều mà Lý Bân vốn dành cho cô ta.
Nực cười, rốt cuộc ai mới là tiểu tam?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-v-t-s-ng-c-a-c-ng-ty&chuong=1]
Vừa ăn cướp vừa la làng à?
Lý Bân đối tốt với tôi vì tôi là linh vật do đại boss đích thân chọn về, người bảo hộ tài vận cho cả công ty. Còn cô ta thì sao? Tốt nghiệp một trường đại học hạng bét ở nước ngoài, ở nhà ăn bám bố mẹ ba năm trời mới bám được vào cái đùi của Lý Bân.
Vợ cả của Lý Bân đưa con sống ở nước ngoài, thế nên cô ta mới có cơ hội chen chân vào. Nhưng nói thật nhé, Lý Bân bụng phệ, đầu hói, người bóng nhẫy dầu mỡ, không hiểu sao cô ta nuốt trôi được.
"Đuổi tôi đi? Sa thải vô cớ là phải bồi thường đấy." Tôi chẳng thiếu chút tiền đó, chủ yếu là muốn làm Thẩm Vũ tức ói máu. Dù sao thì với loại người ích kỷ, cay nghiệt, không biết điều như cô ta, việc phải trả thêm cho nhân viên dù chỉ một đồng cũng chẳng khác nào lấy mạng cô ta rồi.
"Tiền? Mày còn dám đòi tiền à? Mày nói xem mày đã đóng góp được cái gì cho công ty?" Vừa nhắc đến tiền, Thẩm Vũ quả nhiên biến sắc mặt. Cô ta tưởng công ty này là của nhà mình mở chắc?
"Tao xem hồ sơ của mày rồi. Ở công ty ba năm, mày suốt ngày không lượn phố ăn uống mua sắm thì cũng ngồi buôn chuyện, chơi game với đồng nghiệp ở phòng cà phê. Dự án không tham gia cái nào, nghiệp vụ không làm được tí gì."
"Chẳng biết đại boss uống phải bùa mê thuốc lú gì của mày nữa. Mày chẳng làm gì sất, lương cũng hơn chục vạn tệ, lại còn là lương sau thuế, thỉnh thoảng còn được mua xe, mua nhà, tặng quà."
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, khinh bỉ nói: "Chắc lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì rồi đây."
"Nực cười thật, lòng dạ mình bẩn thỉu nên nhìn ai cũng thấy bẩn thỉu." Tôi đã hiểu ra, hóa ra cô ta ghen tị với tôi. Có lẽ ban đầu mục tiêu của cô ta là đại boss, nhưng câu kéo không thành công nên mới chuyển hướng sang Lý Bân.
Thẩm Vũ nổi trận lôi đình, gân cổ gào lên: "Mày cút! Cút ngay cho tao!"
Cô bảo tôi cút là tôi cút á? Thế thì mất mặt quá.
"Tôi là người được đại boss mời về. Muốn sa thải tôi thì bảo đại boss đích thân đến nói chuyện." Tôi đoán chắc vụ đuổi việc này là ý đồ xấu xa của một mình cô ta.
Nói xong, tôi giả vờ vô tình huých đổ cốc nước của Thẩm Vũ. Nước đổ lênh láng làm ướt sũng một mảng tài liệu lớn trên bàn, đủ để cô ta phải hì hục dọn dẹp một lúc lâu.
"Ối chà, ngại quá, làm đổ mất rồi. Trợ lý Thẩm, phiền cô tự dọn dẹp nhé, tôi xin phép không hầu."
Thẩm Vũ sa sầm mặt mày: "Mày cố ý! Tao sẽ trừ lương mày!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận