Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LINH VẬT SỐNG CỦA CÔNG TY

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:25:02
"Ban tổ chức?" Lý Bân thả lỏng tay, tôi lập tức giằng ra được.
Hai người họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhân viên, rồi lại nhìn tôi đang xoa cổ tay, chỉ vào tôi: "Cô ta là người của ban tổ chức? Cậu em, cậu không lừa chúng tôi đấy chứ?"
Nhân viên nhíu mày: "Sao các người ngay cả Khương tổng cũng không biết?! Làm việc ở rừng sâu núi thẳm nào đấy à? Ngành thiết kế là phải cập nhật thời đại chứ. Khương tổng là người cực kỳ nổi tiếng trong ngành thiết kế của chúng tôi đấy."
"Cô ấy là nhà thiết kế K lừng danh, các người không nghe nói bao giờ à? Đã đoạt mấy giải thưởng thiết kế lớn rồi đấy. Lần này được ban tổ chức đặc biệt mời đến làm khách mời danh dự. Một nửa kinh phí tài trợ cho hội nghị lần này là do công ty của Khương tổng chi trả đấy."
Tôi còn trẻ, lại ham học hỏi, thời gian rảnh rỗi đều dành để đọc sách học tập, đi khắp thế giới tham quan để nâng cao gu thẩm mỹ. Sau khi gửi bài dự thi và đoạt được mấy giải thưởng quốc tế lớn, tôi hoàn toàn nổi tiếng. Để tránh những phiền phức không cần thiết, tôi lấy bút danh là "K".
Phải nói rằng trong ngành thiết kế không ai không biết đến cái tên vang dội "K". Nhưng Lý Bân và Thẩm Vũ bình thường nhìn thấy tên tôi đã tức điên lên, cố tình né tránh mọi hoàn cảnh có thể gặp tôi, về bản chất họ không tin tôi là người có thể tạo ra những thiết kế xuất sắc, thì làm sao lại chủ động tìm kiếm thông tin liên quan đến tôi được chứ.
Cho nên họ không biết K là tôi cũng là chuyện bình thường.
Nhân viên làm động tác "mời": "Khương tổng, mời cô đi lối này, ban tổ chức đã đợi cô phát biểu rồi ạ."
Tôi gật đầu, tự tin ung dung bước vào trong.
Thẩm Vũ vẫn còn đang chìm trong cú sốc, lẩm bẩm một mình: "Sao có thể chứ, sao cô ta lại...? Cô ta cùng lắm chỉ là một bình hoa gặp may hơn người khác thôi mà, sao lại có thể là K được?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Cô không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được."
8
Ngồi vào chiếc ghế đặc biệt do ban tổ chức chuẩn bị, tôi đảo mắt nhìn một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-v-t-s-ng-c-a-c-ng-ty&chuong=9]

Mọi người ở đây đều là những nhân vật có máu mặt và lòng yêu nghề thiết kế.
Trong khi đó, có những kẻ như lũ hề nhảy nhót núp trong góc, rõ ràng không có ý định dùng năng lực chuyên môn để thuyết phục người khác.
Lờ mờ cảm nhận được hai ánh mắt sau lưng như muốn ăn tươi nuốt sống mình, tôi chỉ nhếch mép cười nhẹ, không thèm để tâm.
Đến phần đấu thầu, Lý Bân rất cố gắng để thu hút sự chú ý của các đối tác, giới thiệu sản phẩm của công ty.
Thẩm Vũ cũng dùng hết mọi cách để đàm phán hợp tác, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Đáng tiếc, thời vận và tài năng đều là những viên gạch gõ cửa. Họ tuy đã mời linh vật đến, nhưng lại không hề tin tưởng linh vật từ tận đáy lòng, không gian để linh vật phát huy tác dụng cũng bị hạn chế đi nhiều. Niềm tin vốn dĩ là tin thì có, không tin thì không có.
Cộng thêm rào cản ngôn ngữ, không có ông lớn nào trong ngành chịu đứng ra bảo lãnh cho một xưởng thiết kế nhỏ, lại thêm việc họ chưa tạo được thành tích nào đáng kể, nên cho đến khi tiệc tối kết thúc, họ vẫn ra về tay trắng.
Thế nhưng, họ lại đổ hết mọi nguyên nhân lên đầu tôi.
"Nhất định là mày đã giở trò gì đó, hại bọn tao thê thảm thế này!"
"Đều tại mày! Không có mày, bây giờ tao đã không phải muối mặt đi lấy lòng người khác như thế này!"
"Đều tại mày, tất cả là lỗi của mày."
Trong bóng tối, Lý Bân thừa lúc tôi không để ý đã khống chế tôi, còn Thẩm Vũ cầm một con dao, ánh mắt lạnh băng tiến về phía tôi.
"Các người bình tĩnh lại, đừng làm liều. Có chuyện gì chúng ta cũng có thể thương lượng mà."
"Bọn tao không có gì để nói với mày cả."
"Tao đã ly hôn, ra đi tay trắng. Thẩm Vũ thì thành tiểu tam bị người người đòi đánh. Bọn tao đã bán hết những gì có thể bán mới trả hết nợ, còn phải đi quà cáp khắp nơi mới có được tấm vé vào cửa quý giá này, vậy mà lại bị mày phá hỏng hết! Mày trả lại cuộc đời cho tao! Trả lại tuổi xuân cho tao!"
Thẩm Vũ lòng như tro tàn, mũi dao sắp sửa cứa vào cổ họng tôi: "Không sao cả, cuộc đời bọn tao cũng chẳng còn gì hy vọng nữa rồi. Nhưng có thể kéo mày chết cùng làm đệm lưng cũng được, bọn tao không lỗ."
Tôi thực sự cạn lời: "Nhưng tôi thì lỗ nặng đấy chứ. Việc các người ly hôn là do tôi gây ra à? Nợ nần cũng đâu phải do tôi tạo ra, tôi đã nghỉ việc từ lâu rồi mà. Thậm chí tại hội nghị đấu thầu tôi còn không nói xấu các người một câu nào. Các người thử tự vấn lương tâm xem, đã bao giờ tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình chưa? Công việc có cố gắng không? Có tăng lương thăng chức cho nhân viên không? Có đi con đường chính đạo không? Có dựa vào bản lĩnh của mình để được công nhận không?"
Cô bé linh vật bên cạnh "oa" một tiếng khóc nấc lên: "Họ thậm chí chỉ trả cho em lương hai nghìn rưỡi tệ một tháng, không ký hợp đồng cũng không đóng bảo hiểm xã hội!"
Tôi lập tức nổi giận: "Đúng là không phải người!"
"Ngược đãi linh vật như thế, các người còn muốn phát tài à?"
Lý Bân có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng vẫn cố gắng cãi lại: "Thì... thì công ty vừa mới thành lập mà."
Tôi lạnh lùng nhìn: "Không phải chuyện thành lập hay không, mà là chuyện này không hợp pháp."
Ngoài cầu thang, có người gọi: "Lý tổng? Lý tổng? Chúng tôi thấy phương án thiết kế của các vị cũng được đấy, muốn bàn bạc hợp tác."
Lý Bân và Thẩm Vũ mừng như điên, vừa định chạy ra ngoài thì đám vệ sĩ nãy giờ ẩn mình trong bóng tối đã ập đến: "Khương tổng, cô không sao chứ?"
Tôi phủi bụi trên người, đỡ cô bé kia dậy: "Đến công ty tôi làm đi. Tôi trả cô tám nghìn tệ một tháng, ký hợp đồng lao động, đóng sáu loại bảo hiểm, hai quỹ nhà ở, có hoa hồng và tiền thưởng, thời gian làm việc tự do."
Cô bé nín khóc mỉm cười: "Huhu... vâng ạ, Khương tổng."
9
Lý Bân và Thẩm Vũ bị đưa vào đồn cảnh sát, phán quyết tạm giam 6 tháng. Đợi đến khi họ ra ngoài, đã không còn dám bén mảng đến ngành thiết kế nữa.
Tôi cũng chưa bao giờ gặp lại họ.
Tôi đầu tư vào một công ty luật, hy vọng có thể giúp đỡ những người bình thường không có cách nào bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, hy vọng họ có thể thông qua con đường pháp lý để lấy lại tiền lương thuộc về mình.
Cứ vào ngày mồng một, ngày rằm, tôi lại đến các ngôi đền, chùa để phát những lá bùa mang theo lời chúc tốt đẹp và đầy ắp tài vận, mong rằng mỗi người đều có thể sở hữu khoảnh khắc may mắn của riêng mình.
Người đến nhận bùa nối tiếp không ngừng. Tôi chắp tay, thành tâm cầu nguyện: "Mong quý vị công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc."
Trong lòng thì thầm niệm: "Nguyện cho Tổ quốc phồn vinh thịnh vượng, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an."
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận