Ngày Thái Tử gia Kinh Thành đến cửa đòi hủy hôn, anh ta dẫn theo một cô gái mù.
Anh ta nói: "Cả đời này tôi chỉ cưới cô ấy, vì cô ấy đã cứu mạng tôi."
Tôi lên tiếng: "Năm năm trước, người cứu anh là tôi."
Anh ta lại mắng: "Cô ấy vì cứu tôi mà mất đi đôi mắt, sao cô có thể trắng trợn nói dối như vậy?"
Cô gái ấy lập tức bật khóc.
Từ ngày hôm đó, Thái Tử gia hận tôi đến tận xương tủy.
Anh ta điên cuồng trả thù, cuối cùng nuốt trọn công ty của bố mẹ tôi.
Sau khi trùng sinh, tôi quay lại đúng ngày anh ta đến cửa hủy hôn.
Nhìn anh ta và cô gái mù kia, tôi cười nhạt: "Vậy chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
1
"Thật sao?"
Phó Thừa Hạn hơi nheo mắt, nhíu mày, vẻ mặt có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn vẫn là hoài nghi.
Hoài nghi sự chân thành của tôi, hoài nghi từng hành động của tôi.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi, dù sao tôi cũng đã đeo bám anh ta nhiều năm.
Phó Thừa Hạn là Thái Tử gia của giới Kinh Thành.
Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Tôi mê luyến anh ta từ nhỏ.
Luôn miệng gọi "anh Thừa Hạn".
Không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần anh ta.
Thậm chí, để cứu anh ta khỏi đám cháy, tôi đã nằm thực vật suốt năm năm trời.
Nhưng anh ta lại tưởng người cứu mình là Phương Khả Điềm, còn nghĩ rằng cô ta bị mù cũng vì cứu anh ta.
Vậy nên suốt năm năm qua, dù tôi hôn mê trên giường bệnh, anh ta chưa từng nhìn tôi lấy một lần.
Đến khi biết tôi tỉnh lại, anh ta lập tức dẫn theo cô gái anh ta yêu thương đến để hủy bỏ hôn ước.
Tôi nhắm mắt lại.
Hình ảnh nhục nhã trước khi chết ở kiếp trước lướt qua trong tâm trí, tôi gắng gượng nuốt xuống mối hận đang cuộn trào trong lòng.
Mở mắt ra, ánh nhìn trong trẻo, giọng nói nhẹ nhàng: "Trước đây là do tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Bây giờ tôi đã trưởng thành, anh Thừa Hạn cũng đã tìm thấy cô gái mà mình yêu thương. Hôn ước giữa chúng ta, nói cho cùng cũng chỉ là chuyện cha mẹ hai bên quyết định. Anh không cần phải bận lòng, tôi chúc phúc cho anh, hy vọng hai người hạnh phúc viên mãn."
Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ để anh ta biết sự thật.
Tra nam tiện nữ, đứng bên nhau chẳng phải rất xứng đôi sao?
"Thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=1]
Tuyệt quá!"
Cô gái mù mở to đôi mắt vô hồn, tràn đầy xúc động.
"Anh Thừa Hạn, cuối cùng em cũng có thể ở bên anh rồi!"
Phương Khả Điềm với đôi mày liễu, mắt hạnh sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần ngẩng nhẹ lên, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống, mong manh yếu đuối đến mức khiến người ta dâng trào ý muốn bảo vệ.
Phó Thừa Hạn xót xa đưa tay lau đi giọt nước bên khóe mắt cô ta.
"Ngốc ạ, chúng ta nhất định sẽ bên nhau, không ai có thể ngăn cản anh cưới em."
Ngay trong phòng khách nhà tôi, hai người họ ôm chặt lấy nhau, như thể không còn ai khác tồn tại trên đời này.
2
Em trai tôi, Mạnh Tồn, nghe tin liền vội vàng chạy về nhà, khuôn mặt đầy giận dữ.
"Chị, Phó Thừa Hạn sao có thể làm vậy? Hai người có hôn ước từ nhỏ, chị còn vừa mới tỉnh lại!"
"Không được, em phải đi tìm anh ta lý luận. Sao anh ta có thể vì một cô gái mù mà sỉ nhục chị như thế?"
Tôi vội kéo Mạnh Tồn lại.
"Chị đã không còn thích anh ta nữa rồi. Có thể hủy bỏ hôn ước, chị cầu còn không được."
Tôi cố gắng trấn an em trai mình.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để bi kịch tái diễn.
Kiếp trước, tôi đã không đồng ý từ hôn.
Vì muốn chứng minh mình mới là ân nhân cứu mạng Phó Thừa Hạn, tôi đã dốc hết sức điều tra khắp nơi, cuối cùng tìm được bằng chứng, đặt trước mặt anh ta.
Nhưng kết quả thì sao?
Phương Khả Điềm lại vì nhục nhã mà tự sát.
Phó Thừa Hạn chẳng hề quan tâm đến sự thật tôi đưa ra, ngang nhiên tuyên bố hủy hôn, còn sỉ nhục tôi bằng đủ mọi cách.
Mạnh Tồn không chịu nổi bất công, chạy đi tìm anh ta lý luận.
Kết quả, Phó Thừa Hạn cho người giở trò sau lưng.
Phanh xe của Mạnh Tồn bị cắt đứt, em ấy gặp tai nạn và qua đời.
Mà thanh mai trúc mã của em ấy cũng không chấp nhận nổi cú sốc này, chọn cách tự kết liễu đời mình.
Vậy đấy.
Vì tình yêu vĩ đại của bọn họ, chúng tôi lại phải đi chôn cùng.
"Chị đang nói cái gì vậy?"
Mạnh Tồn nhìn tôi đầy lo lắng, giơ tay sờ trán tôi.
"Chị cũng đâu có sốt."
"Chẳng lẽ là di chứng sau chấn thương? Chú Trương, mau gọi bác sĩ gia đình tới! Mau khám cho chị cháu!"
"Chị thực sự không sao."
Tôi giữ chặt tay em trai.
"Chị đã hoàn toàn khỏe lại rồi."
Đúng vậy, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.
Sự mê luyến dành cho Phó Thừa Hạn từ kiếp trước đã sớm tan thành mây khói.
Bây giờ, tôi chỉ còn lại hận thù.
Và nếu ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại, vậy tôi sẽ trả lại tất cả những gì anh ta đã gây ra.
Ngày hôm sau, Phó Thừa Hạn công khai tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Phó - Mạnh.
Còn tôi, hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ.
"Thái Tử gia cuối cùng cũng thoát khỏi con đỉa bám dai như đỉa kia rồi, đáng mừng đáng mừng!"
"Phó Thừa Hạn cuối cùng cũng tự do! Anh ấy có thể theo đuổi tình yêu đích thực của mình!"
"Ngày này rốt cuộc cũng đến! Con đỉa kia hôn mê suốt năm năm, vô ích lãng phí thời gian vàng son của Thái Tử gia!"
"Cũng may Phó Thừa Hạn là người có phẩm hạnh, chứ đổi lại là người khác, ai mà chờ một kẻ sống dở chết dở suốt năm năm trời?"
…
Tôi lặng lẽ nhìn màn hình, đọc những lời giễu cợt cay độc trên mạng.
Khuôn mặt không chút cảm xúc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận