Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH NHAN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-25 22:58:38
3
"Nhan Nhan à, đừng xem mấy thứ đó nữa, lại đây ăn chút hoa quả đi, mẹ đích thân cắt cho con đấy."
"Đúng vậy, Nhan Nhan, con vừa mới tỉnh lại, nhìn màn hình lâu không tốt cho mắt đâu. Hay là để bố mẹ đưa con ra nước ngoài du lịch, thư giãn một chút nhé?"
Bố mẹ ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi.
Chỉ sợ tôi không chịu nổi cú sốc này.
Tôi mỉm cười, đặt điện thoại xuống.
"Con không sao đâu, bố mẹ, bố mẹ đừng lo lắng."
Thực ra, Phó Thừa Hạn đâu có tốt đẹp như lời đồn.
Người ngoài cứ khen anh ta chung tình, chờ đợi tôi suốt năm năm.
Nhưng sự thật là trong suốt thời gian đó, anh ta đã nhiều lần muốn hủy hôn, chỉ là bị bố mẹ tôi kiên quyết từ chối mà thôi.
Nhìn gương mặt bố mẹ đã hằn dấu thời gian, lòng tôi khẽ chấn động.
"Bố, mẹ, con muốn vào công ty."
"Vào công ty?" Bố tôi trầm ngâm.
"Cơ thể con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ nên nghỉ ngơi dưỡng sức." Mẹ tôi lo lắng lên tiếng.
"Chị, chị vẫn chưa hoàn thành việc học nữa."
Mạnh Tồn cũng không đồng ý.
"Chị không cần lo đâu, dù Phó Thừa Hạn có chèn ép thế nào, công ty vẫn còn có em mà."
Chèn ép?
Thì ra, sự chèn ép của Phó Thừa Hạn đối với công ty nhà tôi đã bắt đầu từ lâu.
Phải rồi, kiếp trước tôi chỉ biết đến chuyện này khi mọi thứ đã quá muộn.
Nhưng thực tế, từ ngày bố mẹ tôi từ chối hủy hôn, Phó Thừa Hạn đã bắt đầu ra tay ép buộc gia đình tôi khuất phục.
Lòng tôi vừa cảm động, vừa phẫn nộ.
Cảm động vì sự bảo vệ của gia đình.
Phẫn nộ trước thủ đoạn tàn nhẫn, vô tình của Phó Thừa Hạn.
"Bố mẹ, Mạnh Tồn, con muốn vào công ty."
Ánh mắt tôi kiên định, không cho phép ai phản đối.
"Con đã ngủ suốt năm năm, giờ đã nghĩ thông suốt rồi. Con thật sự không còn thích Phó Thừa Hạn nữa. Con chỉ muốn làm điều gì đó cho nhà họ Mạnh, cho công ty. Con có vài ý tưởng, mong bố mẹ sẽ ủng hộ con."
Cuối cùng, bố mẹ cũng đồng ý.
Tôi chính thức bước chân vào công ty.
Kiếp trước, tôi đã mù quáng theo đuổi Phó Thừa Hạn mà không ngoảnh đầu lại.
Chưa từng nhận ra công ty gia đình đang trên bờ vực nguy hiểm.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để những chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=2]


4
Tôi dựa vào ký ức của mình để tiến hành điều tra và phân tích những dự án đầu tiên có vấn đề của công ty.
Kế hoạch của tôi là loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn, giải quyết khủng hoảng trước khi mở rộng sang những lĩnh vực kinh doanh mới.
Dù sao thì, kiếp trước, Phó Thừa Hạn chính là giẫm lên xác nhà họ Mạnh để tiến xa hơn, viết tiếp sự huy hoàng cho nhà họ Phó.
Nhưng kiếp này, mọi thứ đã khác.
Tôi nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ sẽ không chạm mặt Phó Thừa Hạn.
Không còn tôi làm chướng ngại, anh ta chắc hẳn sẽ đưa Phương Khả Điềm đi tìm thầy thuốc giỏi.
Dù sao thì, làm sao có chuyện Phó Thừa Hạn sẽ chấp nhận việc người phụ nữ của mình mãi mãi là một kẻ mù được?
Kết quả là chưa đến một tháng, tôi đã lại gặp anh ta.
Một buổi tiệc kinh doanh quy mô nhỏ, nơi tụ hội của một số nhân tài trẻ trong giới kinh doanh Bắc Kinh, trao đổi thông tin thương mại.
Tôi đang trò chuyện cùng vài công tử nhà tài phiệt và những sinh viên xuất sắc từ các trường danh giá.
Phó Thừa Hạn đến.
Còn đưa theo Phương Khả Điềm.
Có người bên cạnh lên tiếng: "Ồ, Tổng giám đốc Mạnh, kia chẳng phải là vị hôn phu cũ của cô, Phó Thừa Hạn sao?"
"Buổi tiệc hôm nay không có mời anh ta, sao thế, vì cô mà đến à?"
Tôi mỉm cười, nâng ly với người bên cạnh: "Tổng giám đốc Vương, đừng đùa như vậy, để Tổng giám đốc Phó nghe được thì không hay đâu."
Mọi người đều bật cười, không tiếp tục bàn luận nữa.
Quả nhiên, Phó Thừa Hạn không phải đến tìm tôi.
Ánh mắt anh ta lướt qua đám đông, thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Anh ta đi thẳng đến một nhân tài du học mới trở về, không biết đang bàn bạc chuyện gì.
"Tổng giám đốc Lưu, không biết anh đã suy nghĩ về đề xuất của tôi chưa?"
Tôi tiếp tục tập trung vào mục đích của mình.
"Được."
Tổng giám đốc Lưu là một doanh nhân trẻ có tài năng.
Tư duy linh hoạt, chỉ cần nghe tôi nói xong, suy nghĩ một chút đã nhận ra cơ hội kinh doanh khổng lồ trong đó.
Chúng tôi nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp tác.
Buổi tiệc đã đi đến nửa chặng đường, những người đã hoàn thành mục tiêu của mình bắt đầu rời đi để đến sự kiện tiếp theo.
Tôi cũng vậy.
Đang định rời đi thì bị Phương Khả Điềm chặn lại.
"Mạnh Nhan, cô đứng lại!"
Tôi dừng bước, kinh ngạc nhìn cô ta.
Một người mù mà có thể tìm thấy tôi chính xác như vậy sao?
Buổi tiệc này đông người thế cơ mà.

5
Phó Thừa Hạn đang đứng không xa trò chuyện với người khác, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
"Phó Thừa Hạn vì tôi mà hủy hôn với cô, chắc cô đau lòng lắm nhỉ?"
Phương Khả Điềm hướng về phía tôi, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhưng vô định.
"Hả?"
"Người mà cô yêu từ nhỏ, bây giờ là của tôi.”
“Trái tim anh ấy, con người anh ấy đều thuộc về tôi."
Tôi đáp: "Vậy cô nhớ giữ cho kỹ nhé."
Nét mặt đắc ý của Phương Khả Điềm thoáng chốc cứng đờ.
"Đừng tưởng nói vậy là có thể che giấu sự ghen tị trong lòng cô."
Cô ta cười lạnh.
"Nghe đây, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt Phó Thừa Hạn nữa, đừng có mơ mộng rằng anh ấy sẽ còn thích cô."
Thú vị đấy.
Đúng là ảo tưởng quá mức.
Tôi nhìn Phương Khả Điềm, bật cười: "Tôi đâu phải chó, sao phải chạy theo c*t chứ?"
Phương Khả Điềm sững sờ một lúc, rồi lập tức phản ứng lại: "Mạnh Nhan, cô đang chửi ai đấy?"
"Tiểu thư Phương, mọi người đều là người có giáo dục, đừng tùy tiện nói người khác chửi bới."
"Hôm nay, tất cả những ai có mặt ở đây đều nhận được thư mời, hình như Phó Thừa Hạn không nằm trong danh sách khách mời đúng không?”
“Cô nói tôi cố ý xuất hiện trước mặt anh ta, vậy có khi nào là anh ta cố tình xuất hiện để thu hút sự chú ý của tôi không?"
"Cô đừng ảo tưởng! Phó Thừa Hạn vì tôi mới đến đây! Ở đây có danh y chuyên trị mắt, anh ấy đưa tôi đến để chữa trị!"
Phương Khả Điềm sốt ruột, vội vàng giải thích.
"Ồ? Nếu cô mù, sao lại biết tôi đang đứng ở đây?”
“Hay là Phó Thừa Hạn vẫn còn nhớ đến tôi, nhìn thấy tôi nên bảo cô đến tìm?"
Dĩ nhiên không phải, nhưng tôi cứ cố tình chọc tức cô ta.
Phương Khả Điềm lập tức nổi giận, trừng đôi mắt tròn xoe, hoàn toàn không giống một người mù chút nào.
"Cô đừng có ảo tưởng nữa! Phó Thừa Hạn nói anh ấy ghét nhất kiểu phụ nữ mặt dày bám lấy người khác như cô!”
“Anh ấy rõ ràng không thích cô, vậy mà cô cứ quấn lấy anh ấy không buông!"
Tôi chẳng giận, chỉ bước lên vài bước, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn kia: "Ồ? Vậy là cô nhìn thấy tôi rồi?”
“Không lẽ cô không hề bị mù, mà chỉ là đang lừa người thôi?"

Bình Luận

0 Thảo luận