6
Lời tôi nói dường như đã đâm trúng tim đen của Phương Khả Điềm, cô ta hoảng sợ lùi lại mấy bước, cúi gằm đầu xuống.
"Không, tôi thật sự bị mù, tôi không lừa ai cả."
Tôi nhếch môi nở nụ cười chế giễu. Ánh mắt hoảng loạn thoáng qua vừa rồi đã bán đứng cô ta.
Cô ta đúng là đang giả mù.
Người cứu Phó Thừa Hạn năm năm trước không phải cô ta.
Bây giờ lại còn giả mù, đúng là một cô gái tốt bụng quá nhỉ!
"Vậy cô căng thẳng cái gì?"
Tôi chậm rãi quan sát cô ta, càng thấy thú vị hơn.
Phương Khả Điềm đang giả mù, thế thì công sức Phó Thừa Hạn vất vả vì cô ta chẳng phải hoàn toàn uổng phí sao?
Tôi chỉ việc chờ, chờ đến ngày chân tướng sáng tỏ, để bọn họ tự cắn xé nhau.
"Tôi không có căng thẳng."
Phương Khả Điềm siết chặt mép váy, sắc mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, Phó Thừa Hạn bước đến.
Nhìn thấy Phương Khả Điềm mặt mày tái nhợt, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, đôi mắt tràn đầy tức giận, hướng về tôi quát lớn: "Cô đã làm gì cô ấy?"
Tôi nhún vai, chẳng hề bận tâm đến cơn giận của anh ta: "Tôi chỉ tò mò, tiểu thư Phương không nhìn thấy, vậy làm sao biết tôi ở đây?"
Đáy mắt Phó Thừa Hạn lóe lên một tia sáng: "Khả Điềm, em nhìn thấy rồi sao?"
"Không... Không phải... Em chỉ nghe thấy giọng tiểu thư Mạnh, nên đến cảm ơn cô ấy vì đã tác thành cho chúng ta."
Giọng nói Phương Khả Điềm mềm mại, nhẹ nhàng, cúi đầu để lộ chiếc cổ trắng nõn, trông yếu đuối đáng thương.
Phó Thừa Hạn đau lòng, ôm cô ta vào lòng: "Ngốc à, không cần cô ta tác thành, không ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau."
Chuyện tình lãng mạn giữa hoàng tử và lọ lem, rõ ràng không phù hợp để phô bày trong trường hợp này.
Bọn họ cứ thế ngang nhiên thân mật, lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Tôi chậm rãi lùi lại, xoay ly rượu trong tay.
Trong lòng bỗng thấy thật nhẹ nhõm.
Thì ra, rời xa Phó Thừa Hạn lại là chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy.
Ngày hôm sau, cái tên "Thái Tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh - Phó Thừa Hạn bá đạo che chở người yêu" liền leo lên top tìm kiếm.
Bức ảnh Phó Thừa Hạn ôm chặt Phương Khả Điềm khiến ai nấy đều chú ý.
Còn một bức khác, là bóng lưng của tôi.
7
"Người phụ nữ này là ai vậy? Sao Phó Thừa Hạn lại ôm cô ta! Tim tôi tan nát rồi, hu hu hu."
"Đây chính là ân nhân cứu mạng của Phó Thừa Hạn sao? Đẹp quá, như một đóa lan thanh khiết thoát tục vậy."
"Đúng là trời sinh một cặp, ship thôi ship thôi!"
"Mạnh Nhan còn bám lấy Phó Thừa Hạn làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=3]
Chẳng phải đã hủy hôn rồi sao?"
"Tôi biết ngay cô ta sẽ không dễ dàng buông tha Phó Thừa Hạn đâu, thật ghê tởm!"
…
Em trai tôi nhìn thấy tin nóng trên mạng, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lại là trò mua hot search, thuê thủy quân, Phó Thừa Hạn đúng là vô liêm sỉ!"
"Dù có muốn nâng đỡ người phụ nữ đó cũng không thể kéo nhà mình xuống nước như vậy chứ, thật đáng giận!"
Em tôi nói không sai, đây đúng là chiêu trò của Phó Thừa Hạn.
Dù anh ta đã hủy hôn với tôi, nhưng muốn cưới Phương Khả Điềm, cũng không thể cứ dễ dàng như vậy được.
Mấy lão già nhà họ Phó sẽ không đồng ý đâu.
Thế nên, anh ta không ngừng tạo áp lực bằng dư luận để từng bước tiến tới.
Khác ở chỗ, kiếp trước, áp lực này đổ lên nhà họ Mạnh.
Còn kiếp này, người bị chèn ép chính là nhà họ Phó.
Thế thì càng tốt.
Nhà họ Phó càng loạn, tôi càng vui vẻ.
Phó Thừa Hạn đúng là người thừa kế của nhà họ Phó, nhưng không phải người duy nhất.
Phía sau anh ta còn có rất nhiều anh em họ đang chực chờ cơ hội.
Muốn không liên hôn mà vẫn ngồi vững trên vị trí quyền lực?
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Kiếp trước, tôi một lòng một dạ đi theo anh ta, còn đặt cả nhà họ Mạnh lên bàn cược, giúp anh ta vững vàng trên ngôi vị Thái Tử gia của nhà họ Phó.
Nhưng kiếp này, không đời nào.
Tôi mỉm cười, vỗ vai trấn an em trai: "Đừng tức giận, để chị cũng đăng một bài."
Tôi lập tức lên Weibo, đăng một dòng trạng thái:
【Không hề dây dưa, không hề không buông bỏ. Tôi chân thành chúc mừng việc hủy hôn với Phó Thừa Hạn, cũng tiếc nuối vì đã lãng phí năm năm của anh ấy. Ngoài ra, tôi cũng thấy câu chuyện tình yêu giữa tổng tài bá đạo và nàng lọ lem thật cảm động, cũng như mọi người, tôi ship nồng nhiệt đây! Mong chờ đại hôn của Thái Tử gia Bắc Kinh và tiểu thư Phương, tung hoa tung hoa ~】
Bài đăng của tôi vừa lên, hot search vốn được mua về nhờ thủy quân, lập tức biến thành hot search thật sự.
8
Lời mắng chửi tôi biến mất.
Toàn bộ bình luận đều khen tôi là đại tiểu thư nhà họ Mạnh có lòng dạ rộng rãi, khí chất phi phàm.
Thậm chí còn có người ca ngợi tôi hài hước thú vị, gần gũi với dân chúng, gọi tôi là “đại tiểu thư quốc dân”.
Tóm lại, không còn ai nói tôi dây dưa không dứt nữa.
Hướng gió trên Weibo thay đổi, thậm chí có người lập hẳn một siêu thoại, bắt đầu xây lầu giục cưới.
Cả mạng đều mong chờ đám cưới của Phó Thừa Hạn và Phương Khả Điềm.
Nhưng mục đích của tôi không phải là điều này.
Tôi muốn cả nhà họ Phó phải hiểu rằng, tôi – Mạnh Nhan – thật sự không còn thích Phó Thừa Hạn nữa.
Và nhà họ Mạnh sẽ vĩnh viễn không còn là quân cờ trong tay Phó Thừa Hạn.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, Phó Thừa Hạn lại chủ động gọi điện cho tôi.
"Mạnh Nhan, cô có ý gì?"
Trong giọng anh ta pha lẫn sự tức giận.
Tôi cố giữ bình tĩnh, vì tôi biết rõ Phó Thừa Hạn ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
"Phó thiếu, tôi không biết mình lại đắc tội anh ở đâu?"
"Còn cần tôi phải nhắc nhở cô? Cô đăng bài đó là có ý gì?"
"Tôi chỉ bày tỏ thái độ của mình thôi. Dù sao lúc trước đơn phương tuyên bố hủy hôn là do anh mà." Tôi cười đáp.
"Ý cô llà tôi không hỏi ý kiến cô?"
"Không hẳn là vậy, tôi chỉ muốn để cư dân mạng hiểu rõ lập trường của mình."
Tôi thật sự không muốn dính líu gì đến anh ta nữa!
"Lập trường của cô là mong chờ tôi và Khả Điềm kết hôn?"
"Đương nhiên rồi. Tôi đã làm lỡ dở hai người suốt bao năm nay, thật sự áy náy. Hai người nhất định phải nhanh chóng kết hôn, tôi sẽ đến chúc phúc mà."
"Mạnh Nhan."
Giọng Phó Thừa Hạn lạnh băng, từng chữ thốt ra cực kỳ chậm rãi: "Cô thực sự mong tôi kết hôn với người khác như vậy sao?"
Câu này tôi nghe không hiểu lắm, nhưng tôi vẫn khắc ghi hậu quả của kiếp trước khi ngăn cản anh ta và Phương Khả Điềm đến với nhau.
Vì thế, tôi nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, rất mong chờ."
Phó Thừa Hạn nghe vậy, giận dữ cúp máy.
Tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì, nhưng cũng không để tâm.
Dự án mới sắp triển khai, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Tôi không bận tâm, nhưng có người lại để tâm.
Phương Khả Điềm vui mừng khôn xiết khi thấy cả mạng giục cưới, nhưng Phó Thừa Hạn lại không hề nhắc một chữ nào về chuyện kết hôn với cô ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận