11
"Tôi hiểu rồi."
Phương Khả Điềm đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi cô ta bước qua tôi, đột nhiên ngã sấp xuống đất.
Cánh tay mảnh khảnh va vào góc bàn, máu rỉ ra một chút.
Ly cà phê trên tay cô ta cũng đổ tung tóe khắp sàn.
Cô ta ngước lên nhìn tôi, nước mắt lập tức tuôn rơi, giọng nghẹn ngào: "Tại sao cô đẩy tôi?"
Tôi: "???"
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa lời cô ta, thì một bóng người vội vã bước đến.
Ha, không ngoài dự đoán, Phó Thừa Hạn đã xuất hiện.
Nếu mục tiêu của cô ta không phải là tôi, tôi thật sự muốn vỗ tay khen ngợi.
Một màn kịch thật xuất sắc, thật kiên trì!
"Mạnh Yên! Lại là cô! Sao cô cứ phải bắt nạt Khả Điềm? Cô ghen tị đúng không?"
Phó Thừa Hạn giận dữ lao đến, bảo vệ Phương Khả Điềm trong vòng tay.
Tôi lập tức hiểu rõ trò của cô ta, không nhịn được cười nhạt.
"Tổng giám đốc Phó, anh cũng quá vô lý rồi. Anh biết rõ tiểu thư Phương không nhìn thấy được, còn để cô ấy tự đi mua cà phê?"
"Dù cô ấy không va vào tôi, cũng không tránh khỏi va vào thứ khác. Nếu tôi là anh, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân."
Sắc mặt Phó Thừa Hạn lập tức tối sầm, lộ rõ vẻ tự trách.
Anh ta bế bổng Phương Khả Điềm lên, ôm vào lòng.
Phương Khả Điềm đúng lúc nói bằng giọng yếu ớt: "Không trách Thừa Hạn, là do em muốn tự mình đi mua. Em không muốn mình trở thành kẻ vô dụng."
Lời nói đầy tủi thân, biểu cảm u uất, trông càng thêm đáng thương.
Quả nhiên, Phó Thừa Hạn đau lòng không thôi.
Anh ta quay sang tôi, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo: "Mạnh Yên, lần này tôi bỏ qua. Nhưng nếu lần sau tôi còn thấy cô ức hiếp Khả Điềm, tôi nhất định không tha cho cô!"
Tôi nhìn xuống vết cà phê bẩn trên áo mình, cười nhạt như chẳng bận tâm.
Sau đó, tôi bình thản lấy điện thoại, gửi ba chữ đến một số lạ: "Sập bẫy rồi."
Giờ chỉ cần chờ tin vui.
Quả nhiên, không lâu sau, tin tức nhà họ Phó chuẩn bị liên hôn lại lan ra.
Có điều, đối tượng liên hôn vẫn chưa được quyết định.
Câu chuyện tình yêu cảm động đất trời của Phó Thừa Hạn còn chưa kịp mở màn đã phải kết thúc.
Siêu thoại thúc cưới trên mạng chưa kịp chạm đến tầng 30 đã sụp đổ.
Mạnh Phong – em trai tôi – khoanh tay, vẻ mặt đầy vui sướng khi thấy người gặp họa: "Phế vật Phó Thừa Hạn, cuối cùng vẫn không thoát được số phận liên hôn. Nhưng tiếc thay, đã bỏ lỡ nhà họ Mạnh chúng ta, thì thứ đang chờ anh ta cũng chẳng phải gia tộc tốt đẹp gì đâu!"
Tôi nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Ồ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=5]
Em biết ai là đối tượng liên hôn của hắn à?"
12
Tôi khẽ nhướng mày, đã đoán được ý đồ đằng sau tin tức liên hôn lần này.
Chuyện này do gia đình chú nhỏ của Phó Thừa Hạn đề xuất, mục đích chính là để dọa Phương Khả Điềm.
Kể từ sau lần đó, Phương Khả Điềm vẫn không có động tĩnh gì.
Phó Thừa Chí đã ám chỉ với cô ta nhiều lần, nhưng cô ta vẫn án binh bất động, rõ ràng không muốn Phó Thừa Hạn từ bỏ vị trí người thừa kế.
Vì thế, tin tức liên hôn mới được tung ra.
"Còn phải hỏi, chuyện này lan truyền khắp trong giới rồi."
Mạnh Phong đắc ý cười, nói tiếp: "Ông cụ Phó không chấp nhận Phó Thừa Hạn cưới Phương Khả Điềm, nên muốn tìm cho anh ta một thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc tài phiệt trong giới. Nhưng ai lại chịu gả cho anh ta chứ? Cuối cùng chỉ có thể tìm xuống tầng lớp thấp hơn thôi."
Tôi rất hài lòng với kết quả này.
Xem ra Phó Thừa Chí đã thuyết phục được cha mình.
Phó Thừa Chí là em họ của Phó Thừa Hạn, cũng là người tham vọng nhất trong đám anh em, nhưng năng lực kém cỏi nhất.
Hắn chính là mục tiêu tôi đã nhắm tới ngay từ đầu.
Nếu nhà họ Phó rơi vào tay hắn, không quá vài năm chắc chắn sẽ lụn bại.
Vì hắn mắc nghiện cờ bạc.
Mà cũng chỉ có loại người này, mới dễ dàng hợp tác với tôi.
Hắn cần rất rất nhiều tiền.
Chúng tôi đạt được thỏa thuận, cùng nhau đưa Phó Thừa Hạn xuống vực thẳm.
Lúc này, điện thoại tôi vang lên, một tin nhắn bật ra: "Ông cụ quyết định tối nay sẽ chọn đối tượng liên hôn. Phó Thừa Hạn đã đồng ý."
Tôi khẽ nhếch môi, tốt lắm.
"À phải rồi, chị! Mấy dự án mới của chị làm cực kỳ tốt đấy! Dù chị đã ngủ tận năm năm, nhưng tầm nhìn kinh doanh và đầu óc chẳng thua gì các bậc tài phiệt đâu."
Mạnh Phong chuyển chủ đề, giọng đầy ngưỡng mộ.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã hoàn toàn nhổ sạch các mối nguy tiềm ẩn trong tập đoàn nhà họ Mạnh.
Mấy dự án mới cũng đang phát triển rầm rộ.
Kiếp này, tôi còn đi trước cả Phó Thừa Hạn một bước.
Tôi đã bố trí thế lực sớm hơn kiếp trước, chiếm lĩnh hoàn toàn thị trường ngành công nghiệp mới trước khi nó kịp bùng nổ.
Sau này, dù các tập đoàn khác có muốn chen chân vào, cũng khó như lên trời.
Buổi tối, Phương Khả Điềm gọi điện cho tôi.
Cô ta khóc lóc, giọng đầy tuyệt vọng: "Cô nói đúng... Phó Thừa Hạn vẫn đồng ý liên hôn... Phải làm sao đây? Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn hắn đi, nhưng hắn vẫn đi rồi!"
Tôi nhẹ giọng an ủi:
"Hai người có khoảng cách quá lớn, gia tộc nhà họ Phó sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Nhưng anh ấy đã hứa với tôi! Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi, nói rằng ngoài tôi ra, anh ấy không lấy ai khác!"
Tôi cười nhạt, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Em gái à, em còn trẻ lắm. Sao có thể tin lời đàn ông chứ?”
“Trên đời này, có người đàn ông nào mà không ham quyền lực và địa vị ư?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận