Giây phút đó, tôi hoàn toàn cảm nhận được những cảm xúc dồn nén bao năm qua của bố.
Tôi không hề dùng tiền hưởng thụ cuộc sống, chưa bao giờ tiêu xài hoang phí.
Chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường trong chính ngôi nhà của mình, lại bị bà ta nói thành kẻ tham lam hưởng lạc.
Ngược lại, chính em trai bà ta, vẫn luôn tiêu tiền của nhà chúng tôi, còn dính vào thói cờ bạc.
Căn biệt thự kia bị hắn ta thua sạch không nói, toàn bộ tiền trong nhà cũng bị hắn ta phá sạch.
Đến đường cùng, cậu tôi nảy ra ý đồ xấu xa với tôi.
Hắn muốn bán tôi đi lấy tiền, tôi chỉ có thể khóc lóc cầu xin mẹ cứu mình.
Nhưng bà ta chỉ nhíu mày: "Đó là cậu ruột mày, mày kiếm chút tiền cứu cậu mày thì đã sao? Đừng có ích kỷ như bố mày, chỉ biết vung tiền cho bản thân."
Cuối cùng, tôi bị xem như nguồn cung cấp nội tạng di động, chết trên bàn mổ với ổ bụng trống rỗng.
Nếu như sống bình thường, không "còng lưng nuôi em trai" mà bị gọi là sa ngã.
Vậy thì cứ để tôi sa ngã đến cùng đi.
3
Nhà tôi thuộc diện giải tỏa, phất lên sau một đêm.
Nhưng sau khi có tiền, bố tôi không hề tiêu xài phung phí, mà mở một công ty nhỏ.
Mấy năm đầu công ty vận hành rất tốt.
Chỉ là năm nay không biết tại sao, đột nhiên lại thua lỗ rất nhiều tiền.
Sau khi mẹ rời đi, tôi đi thu dọn đồ đạc của bà ta.
Nhưng càng dọn, tôi càng cảm thấy mỉa mai.
Nhìn vào tủ quần áo của bà ta, bên trong căn bản không có bộ nào dưới 2000 tệ.
Mỹ phẩm trên bàn trang điểm toàn là hàng hiệu đắt tiền, ngay cả một chai toner đơn giản nhất cũng hơn 1000 tệ.
Rõ ràng bà ta mới là kẻ hưởng lợi, rõ ràng bà ta mới là người tiêu xài xa hoa trong cái nhà này.
Vậy mà bà ta lại từng câu từng chữ mỉa mai bố tôi là kẻ nghèo mới phất, còn nói tôi chỉ biết tham lam hưởng lạc.
Quả đúng là...
Có miệng nói người khác, không rảnh miệng để nói mình.
Đời này không còn tiền của bố tôi chống lưng, tôi thật muốn xem người thanh đạm như cúc như bà ta sẽ sống thế nào.
Đang nghĩ ngợi, cửa nhà bị đập vang trời.
Xuống lầu xem thử, thì ra là ông cậu bà mợ tham lam vô độ của tôi, đang đối đầu với bố tôi ở dưới nhà.
Hai người họ nghển cổ la hét.
"Căn biệt thự đó chị tôi đã cho tôi rồi, chính là nhà của tôi!"
"Tôi với vợ đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đột nhiên đổi ý thì sau này chúng tôi ở đâu?"
"Tôi nói cho anh biết, muốn đòi lại á, cửa cũng không có đâu!"
"Một con ranh chết tiệt xuất giá còn đòi biệt thự, cũng không xem lại mình có xứng không!"
Bộ dạng vô lại của hắn y hệt kiếp trước.
Nhưng khác ở chỗ, kiếp này tôi đã có bố bảo vệ rồi.
4
Bố tôi thân hình cao lớn, đứng chắn trước mặt mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
"Cậu lấy vợ thì liên quan gì đến tôi?"
"Hơn nữa, đây là nhà của tôi, tôi và chị cậu sắp ly hôn rồi, tôi không có lý do gì phải đem nhà của mình tặng cho cậu cả, đúng không?"
Vừa nghe đến ly hôn, cậu mợ lại sửng sốt một phen.
Hai người họ bàn bạc với nhau như chốn không người, hoàn toàn không coi bố con tôi ra gì.
"Chị anh sao lại nói ly hôn là ly hôn thế, chuyện lớn như vậy cũng không thèm bàn với chúng ta một tiếng."
"Ly hôn rồi thì chúng ta biết làm sao?"
"Nhưng mà ly hôn, thế nào cũng phải chia tài sản chứ!!"
Mợ tôi điên cuồng vỗ vào cánh tay cậu, cậu cũng lập tức quay đầu nhìn về phía hai bố con tôi.
"Đúng! Ly hôn phải chia tài sản, anh đòi ly hôn thì anh là bên có lỗi, anh phải ra đi tay trắng! Để lại căn nhà này cho chị tôi."
Thế là tôi cười khẩy: "Hai người trước khi đến đây chắc là chưa bàn bạc kỹ với mẹ tôi rồi nhỉ, bà ấy đã quyết định ra đi tay trắng rồi."
"Mẹ tôi nói bà ấy là người coi tiền như rác, không thèm tiền bẩn của chúng tôi đâu."
Mắt cậu mợ lập tức trợn tròn.
"Cái gì? Chị anh có bị điên không?"
Bố tôi gọi điện thoại cho bảo vệ ở cổng khu dân cư, rồi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Muốn chia tài sản cũng được, bảo chị cậu tự mình đến nói chuyện với tôi."
Tôi điên cuồng gật đầu đồng ý.
Thanh đạm như cúc ư?
Tôi cũng muốn xem mẹ tôi có thật sự như vậy không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-kh-ng-c-n-ti-n&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận