5
Tôi đợi hai ngày mà bên mẹ vẫn không có động tĩnh gì.
Nhưng tình hình bên bố lại không mấy khả quan.
Vì công ty phá sản, nợ nần bên ngoài không ít.
Bố tôi ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, điện thoại đòi nợ gọi đến liên tục.
Tôi nhìn mà không đành lòng, dứt khoát đề nghị:
"Bố ơi, hay là mình bán căn biệt thự đó đi."
Không đợi bố từ chối, tôi nói tiếp luôn:
"Căn biệt thự đó vị trí đẹp, chắc chắn bán được nhiều tiền, trả hết nợ rồi vẫn còn dư."
"Bố, con tin bố vẫn còn khả năng vực dậy sự nghiệp."
Nói xong, mắt bố tôi bỗng đỏ hoe.
Ông ấy lau mặt, rồi xoa đầu tôi cam đoan.
"Bố cứ nghĩ con sẽ theo mẹ con."
"Nhưng con yên tâm, bố dù có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi con khôn lớn."
Tôi không nhịn được cười.
Kiếp trước theo mẹ, điều kiện đúng là rất tốt.
Nhưng tôi không cảm nhận được chút ấm áp tình thân nào, ngược lại còn bị tổn hại sâu sắc.
Bây giờ tốt rồi, tôi ở cùng bố.
Tuy điều kiện hiện tại có chút khó khăn, nhưng tinh thần lại rất đủ đầy.
"Bố, bố mau bán nhà đi, không thì nhà này cậu mợ chắc chắn sẽ nhòm ngó đấy."
Dưới sự thúc giục mạnh mẽ của tôi, cuối cùng bố tôi cũng liên hệ môi giới đăng bán căn nhà đó.
Vì vị trí đẹp, ngay trong ngày đã có người liên hệ với bố tôi.
Biệt thự bán đi, ít nhất cũng được hơn 20 triệu tệ.
Người đó ngay trong ngày đã bảo bố dẫn đến xem nhà.
Tôi hứng chí đi theo cùng.
Chỉ là không ngờ, chúng tôi lại gặp nhà cậu mợ ở ngay cổng biệt thự.
6
Nhìn bộ dạng kia giống như chỉ hận không thể ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Chỉ là khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cậu và mợ tôi đột nhiên xông ra.
Hắn ta bất chấp tất cả xé nát tấm séc người mua chuẩn bị đưa cho bố tôi.
Không chỉ người mua, mà cả tôi và bố đều ngây người ra nhìn.
"Triệu Nhạc, cậu muốn làm gì?"
Bố tôi tức quá, muốn túm hắn lại hỏi cho ra lẽ.
Nhưng hắn ta lại kéo mợ tôi ra chắn trước mặt mình.
"Anh dám động vào tôi thử xem?"
"Vợ tôi đang mang thai đấy, đứa bé mà có mệnh hệ gì tôi ăn vạ anh cả đời!"
Bàn tay bố tôi vươn ra rồi lại tức tối hạ xuống.
Người mua kia nhìn mà ngớ người, cuối cùng nhìn bố tôi với vẻ mặt đầy tức giận.
"Nhà của ông có tranh chấp, tại sao còn đem ra bán?"
"Tôi lặn lội từ xa đến đây, ông cố tình gây sự phải không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-kh-ng-c-n-ti-n&chuong=3]
Đúng là đồ không có tố chất!"
Nói xong, người đó quay người bỏ đi.
Mặc cho bố tôi níu kéo thế nào ở phía sau cũng vô dụng.
Cậu tôi còn làm bộ vô lại nghển cổ la lớn.
"Đúng đấy, nhà này có tranh chấp, đây căn bản không phải nhà của ông ta, tôi mới là chủ nhân của căn nhà này."
"Anh trai, sau khi về nhớ loan tin trong giới của các người nhé, bảo những ai muốn đến xem nhà thì đừng đến nữa!!"
Bố tôi tức đến siết chặt nắm đấm.
Tôi sợ ông ấy nhất thời kích động, vội vàng giữ chặt cánh tay ông.
"Bố ơi, gọi điện thoại cho mẹ đi."
Rắc rối bà ta gây ra đương nhiên phải tự mình giải quyết.
Cậu tôi dẫn vợ ngồi lì ở cổng biệt thự.
"Hừ, hôm nay dù có Thiên Vương lão tử đến cũng vô dụng."
Bố tôi đỏ mặt lườm hắn một cái, quay đầu đi gọi điện thoại cho mẹ tôi với vẻ tức giận.
Sau khi giải thích rõ sự tình, bố tôi tức tối nói: "Bà đến đây ngay lập tức đưa hai người họ đi."
"Nếu còn làm chậm trễ việc tôi bán nhà, tôi sẽ báo cảnh sát."
Đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi vẫn đầy vẻ khinh miệt.
"Đi thì đi, người nhà chúng tôi không giống anh."
7
Nửa tiếng sau mẹ tôi mới đủng đỉnh đến.
Bà ta xuống xe liền lườm nguýt chúng tôi một cái.
Vì tôi không chọn bà ta, nên bây giờ dường như bà ta cũng không nhận đứa con gái này nữa.
"Chị! Chị đến rồi à."
"Mau nói với chồng cũ của chị đi, căn nhà này vốn đã hứa cho chúng em rồi. Đồ đã cho người khác làm gì có chuyện đòi lại, em không chịu đâu."
Nghe những lời này, sắc mặt mẹ tôi có chút khó coi.
Nhưng bà ta vẫn giữ cái vẻ cao sang của một tiểu thư khuê các.
Bà ta thờ ơ liếc nhìn căn biệt thự, quả thật có vài phần khí chất thanh đạm như cúc.
Sống giữa hồng trần, ai mà không dính chút mùi tiền cơ chứ.
Bà ta làm được, chứ cậu tôi thì không.
"Em có chút cốt khí đi, không phải chỉ là một căn nhà sao, không cho thì thôi vậy."
Lời này vừa thốt ra, cậu và mợ tôi há hốc mồm.
Cậu tôi cũng chẳng giữ kẽ gì nữa, trực tiếp kéo mạnh mẹ tôi sang một bên.
"Chị điên rồi à? Chị có biết căn biệt thự này đáng giá bao nhiêu tiền không, cả đời tôi cũng không mua nổi!"
"Bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, chị muốn tôi trả lại cho ông ta, làm sao có thể?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận