Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ TÔI KHÔNG CẦN TIỀN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:19:24
Lúc này tôi mới ngộ ra.
Hóa ra những từ ngữ như tham lam hưởng lạc, tố chất thấp kém của bà ta, chỉ là dành riêng để hình dung tôi và bố mà thôi.
Bây giờ em trai bà ta rõ ràng đang làm những việc vô ý thức nhất, khiến những người khác trong nhà hàng phải ngoái nhìn.
Nhưng bà ta vẫn có thể ngồi đó mà không hề biến sắc.
Thậm chí còn giúp cậu và mợ cắt bít tết.
Bố tôi giúp tôi bóc tôm hùm đặt vào đĩa của tôi.
"Đừng nhìn nữa, ăn cơm đi con."
Lúc chúng tôi ăn xong thì bàn bên kia đã rời đi.
Bố tôi gọi phục vụ đến thanh toán, nhưng người phục vụ lại nói: "Thưa ông, hóa đơn bàn này đã có người thanh toán rồi ạ."
?
"Là một quý bà, bà ấy còn để lại cho ông một mảnh giấy."
[Sĩ diện hão, anh vẫn không chút tiến bộ nào.]
Tôi và bố đều bị chọc cười.
"Thôi kệ đi, bao nhiêu năm nay bà ấy trợ cấp cho nhà cậu con không ít, chúng ta ăn của bà ấy một bữa cũng là chuyện nên làm."
Sau khi rời đi, tôi thầm tính toán trong lòng.
Theo diễn biến của kiếp trước, cậu tôi mấy ngày nữa là thua sạch tiền rồi.
16
Quả nhiên, sáng sớm bốn ngày sau, điện thoại của tôi và bố đều bị gọi cháy máy.
Không phải cậu tôi.
Mà là người đòi nợ.
Cậu tôi lại điền số điện thoại của bố vào thông tin người bảo lãnh.
Bố tôi vừa sáng sớm đã bị thúc giục trả tiền.
Ban đầu ông còn tưởng thật sự mình quên trả tiền cho ai đó.
Nhưng sau khi nghe thấy tên cậu tôi, bố tôi trực tiếp đến đồn cảnh sát trình báo.
Tối hôm đó, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang.
Tôi và bố nhìn khuôn mặt của cậu qua màn hình điện tử, không ai mở cửa.
"Anh rể, anh rể cứu em với, anh là người anh rể tốt nhất của em."
"Em gặp chút chuyện, anh cho em ít tiền được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-kh-ng-c-n-ti-n&chuong=8]

Sau này em nhất định sẽ trả lại cho anh, nhưng bây giờ em không đưa tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ đánh gãy chân em, cầu xin anh giúp em với."
"Sau này em làm trâu làm ngựa cho anh, cầu xin anh giúp em đi mà."
Tôi và bố ăn ý không ai nói gì, rồi ai về phòng nấy.
Sau này bố tôi tìm người dò hỏi mới biết.
Cậu tôi cờ bạc bên ngoài thua bảy triệu, bây giờ căn bản không trả nổi.
Vẫn luôn trốn nợ khắp nơi.
Chiều hôm đó, tôi lại nhận được điện thoại của mẹ.
Lời lẽ y hệt như kiếp trước.
"Mẹ biết con có tiền, con giúp cậu con đi."
"Đó là cậu ruột của con, con cho cậu ít tiền là chuyện nên làm, đừng giống bố con chỉ biết tiêu tiền cho bản thân."
Tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Nếu đã như vậy, thì cứ để bà ta đi cùng cậu tôi đồng cam cộng khổ đi.
Mẹ tôi liên tục gọi cho tôi hai ngày liền.
Đến ngày thứ ba, phía bà ta đột nhiên im bặt như biến mất.
Ngay cả khi tôi gọi điện thoại đến, đầu dây bên kia cũng báo không thể kết nối.
Nhớ lại những gì mình đã trải qua ở kiếp trước, khả năng cao là bà ta đã gặp chuyện không may.
Thế là tôi gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát sau một hồi tìm kiếm, đã phát hiện thi thể của mẹ tôi trong căn nhà cũ của nhà mợ tôi.
Lúc cảnh sát đến, có hai người mặc áo blouse trắng đang moi tim của mẹ tôi.
Còn các cơ quan nội tạng khác thì sớm đã bị moi sạch.
Toàn bộ khoang bụng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch.
Cậu và mợ tôi canh gác ở bên ngoài, thấy cảnh sát liền bỏ chạy.
Kết quả là mợ tôi trong lúc chạy trốn bị ngã, bụng đập thẳng vào gốc ngô cũ sắc nhọn trên ruộng.
Đứa bé trong bụng mất ngay tại chỗ.
Cậu mợ tôi bị bắt giữ quy án, vì tội buôn bán nội tạng người mà phải vào tù.
Bố tôi biết được tin này thì chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau mới nói: "Ác giả ác báo, đều là tự chuốc lấy."
Ừm, đúng vậy, đều là họ tự chuốc lấy.
May mắn thay, kiếp này tôi đã thoát ra khỏi cái lồng giam đó.

Bình Luận

0 Thảo luận