5.
“Nếu không biết nói chuyện đàng hoàng, vậy thì câm miệng đi.”
Tôi dùng mũi chân giẫm lên cổ tay hắn, nghiền nát trên mặt đất.
“A, Lương Nguyệt Loan, con đi*m này! Tao sẽ giet mày, nhất định sẽ giet mày!” Kỳ Thương đỏ bừng hốc mắt, sắc mặt đ iên cuồng.
Tôi mặt không đổi sắc lại tăng thêm sức lực.
“Dừng tay! Lương Nguyệt Loan, cô mau dừng tay, tay anh ấy sắp g ãy rồi.” Cận Hòa kinh hãi luống cuống, cô ta chỉ có thể không ngừng kêu tôi dừng tay, cũng không dám trực tiếp động thủ kéo tôi ra.
Cô ta sợ tôi đạp cô ta ra ngoài giống như đạp Kỳ Thương.
"Mẹ ơi, con xin mẹ, xin mẹ bảo cô ấy dừng tay, con và Kỳ Thương sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, con xin mẹ..." Cận Hòa không ngăn cản được tôi, cô ta chỉ có thể cầu xin mẹ của tôi.
Nhưng mẹ Lương chỉ thản nhiên nhìn cô ta một cái rồi dời tầm mắt, trái tim Cận Hòa lạnh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-n-v-t-ch-nh-c-a-i-m-nh&chuong=3]
Sau đó cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ba tôi, anh trai tôi, ông nội tôi và thậm chí cả những người khác, nhưng không ai nguyện ý mở miệng giúp cô ta.
Ngay lúc Cận Hòa hoàn toàn tuyệt vọng, cửa lớn lại mở ra, giọng nói trong trẻo mang theo nghi hoặc của thiếu niên vang lên.
“Trong nhà có khách sao? Sao lại ồn ào như vậy.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa. Thiếu niên đi vào thấy được cảnh tượng trước mắt này ngẩn người, có chút không rõ nguyên do. Mà Cận Hòa giống như thấy được cứu tinh.
“Tiểu Tự! Cứu chị với.”
Cô ta khóc đến hoa lê đái vũ, coi Lương Tự Chu là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Lương Tự Chu nhạy bén nhận ra bầu không khí không đúng, nhưng dù sao cũng là chị gái ở chung lâu như vậy, nên vẻ mặt vẫn dịu dàng.
6.
“Chị, chị làm sao vậy?”
“Tiểu Tự, cô ta không phải chị con.” Mẹ Lương tiến lên kéo anh ra, Lương Tự Chu ngẩn người.
“Chị của con, chỉ có Loan Loan, một tên giả mạo, sói mắt trâng không đáng để con gọi cô ta một tiếng chị."
Mẹ Lương càng nghĩ càng hận, rõ ràng con gái ruột làm việc thiện nhưng lại bị lấy oán trả ơn, thay thế thân phận. Nếu như không phải hôm nay tôi trở về, không biết đến khi nào bọn họ mới biết chuyện.
Ý cười trên mặt Lương Chu Tự thu lại.
"Không phải, không phải như vậy, Tiểu Tự, chị chỉ là, chỉ là cảm thấy..." Cận Hòa vô lực phản bác, cô ta không biết nên nói như thế nào mới là thích hợp nhất.
Cô ta thay thế thân phận của tôi, là bởi vì sợ người thân của tôi khi biết chuyện tôi chet sẽ thương tâm, hay là vì muốn hoàn thành nguyện vọng nhận lại người thân của tôi, mặc kệ có nói như thế nào, hình như lí do cũng không phải quang minh lỗi lạc như vậy.
“A Hòa, không cần giải thích với hắn, sự nhục nhã ngày hôm nay tôi nhớ kỹ, Lương gia, cho dù một người tôi cũng sẽ không buông tha!"
“Chị vẫn còn dây dưa với con chó đ iên này?" Lương Tự Chu nhíu mày, hắn biết Kỳ Thương. Bởi vì Cận Hòa đã từng vô số lần trắng mặt khẩn cầu chú nhỏ giúp cô ta, để cô ta có thể thoát khỏi Kỳ Thương.
Cũng không nghĩ tới khi người khác dùng hết tâm tư giúp đỡ cô ta, đảo mắt cô ta lại cùng Kỳ Thương dây dưa một chỗ. Cận Hòa đối mặt với chất vấn của Lương Tự Chu có chút mất tự nhiên quay mặt đi, cô ta cũng không muốn nhưng Kỳ Thương là người duy nhất trên thế giới này thật lòng yêu cô ta.
Chỉ là phương thức có chút cực đoan mà thôi......Nhìn bộ dạng này của Cận Hoà, tôi có thể đoán được rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì.
“Cô cũng không chê bẩn." Lương Tự Chu khẽ chậc một tiếng, cũng không định xen vào chuyện này.
“Tiểu Tự...” Cận Hòa không nghĩ tới, em trai luôn luôn thân thiết với cô ta lại trở mặt nhanh như vậy.
7.
“Răng rắc.”
Sự chú ý của mọi người đều bị một tiếng giòn tan này hấp dẫn, tôi không được tự nhiên sờ sờ mũi: “Ngại quá, không khống chế được độ mạnh yếu.”
Tay Kỳ Thương dùng phương thức quỷ dị bẻ cong, Cận Hòa bị dọa choáng váng. Tôi tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Bây giờ đi bệnh viện còn kịp, nếu như các người vẫn kiên trì ở lại đây dây dưa không buông, tôi cũng không thể cam đoan tay kia của hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Đột nhập nhà dân, tôi đây là tự vệ chính đáng.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận