Ông nội Lương khí thế uy nghiêm không người nào dám khiêu khích, nhưng kẻ yếu đuối thường dễ gây được thiện cảm từ người khác.
"Ông nội, lời của Cận tiểu thư quả thật cũng có chút đạo lý, con cũng muốn cảm tạ cô ấy, cảm tạ cô ấy vào thời khắc con sắp chet đã lấy đi tín vật của con, thay thế con báo hiếu cho ba mẹ, để cho hai người họ tránh khỏi cảnh chịu đau đớn vì mất con gái.”
Lời của tôi khiến cho tất cả mọi người kịp phản ứng, xé bỏ bộ mặt dối trá của Cận Hòa, mọi việc cô ta làm, có việc nào không xuất phát từ sự ích kỉ của cô ta chứ.
Lòng tốt chân chính làm sao có thể nhiều năm không chịu nói ra chân tướng, che giấu cái chet của thiên kim thật sự và tận hưởng mọi đãi ngộ của thiên kim Lương gia.
Vẻ mặt của Cận Hòa thay đổi khó lường, cho đến khi cô ta nhìn thấy bóng dáng của chú nhỏ - - Lương Yến Lễ.
“Chú nhỏ, chú có tin tưởng con không? Con thật sự không có tâm tư xấu.”
Hai mắt cô ta đẫm lệ, trong lời nói mang theo nức nở. Mọi người dựa vào ánh mắt của cô ta, theo bản năng nhường đường, một con đường dẫn thẳng tới chỗ Lương Yến Lễ.
Tôi rõ ràng nhìn thấy Lương Yến Lễ có chút giật mình sau khi nghe Cận Hòa gọi tên mình, trong nháy mắt đó trên người hắn giống như đã xảy ra biến hóa không ngừng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn mở miệng lời nói ra tôi đã nhận thấy được không thích hợp.
"Chú đương nhiên tin tưởng con, mặc kệ người khác thấy thế nào, A Hòa, chú vĩnh viễn đứng về phía con."
10.
Cận Hòa cực kỳ xúc động. Mặt ông nội tối sầm lại. Những người có mặt hiện tại cũng khộng nghĩ tình huống lại thay đổi như vậy, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Lương Yến Lễ! Sao lại che chở cho kẻ mạo danh này?”
“Chẳng lẽ anh ta không vừa lòng với đứa cháu mới trở về?”
“Chưa biết chừng… phải xem thái độ của Lương gia nữa!”
……
“Yến Lễ! Mày biết mày đang nói cái gì không?” Ông nội giận dữ mắng hắn. Nhưng Yến Lễ lại chậm rãi bước lại gần Cận Hòa.
“Cha! A Hòa không có làm gì sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-n-v-t-ch-nh-c-a-i-m-nh&chuong=5]
Con bé vẫn luôn xem chúng ta là người nhà, ngược lại người đang đứng cạnh cha, tâm tư đen tối!”
Lương Yến Lễ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Cận Hòa, làm chỗ dựa cho cô ta.
Ông nội tức đến đỏ mặt. “Thằng ngốc! Mày đang nói gì vậy hả? Loan Loan mới là chấu ruột của mày! Mày bây giờ đang che chở cho một người ngoài, mày có xứng đáng làm một người chú không?”
“Bởi vì con là chú của nó, con mới cảnh cáo nó, Nguyệt Loan! làm gì cũng nên biết điểm dừng!” Hắn không chút kiêng nể mà mắng tôi khiến tôi có chút ngạc nhiên.
Lúc này tôi cảm giác, hắn không thông minh cho lắm.
Tôi an ủi ông nội, nhướng mày quay sang nhìn Lương Yến Lễ: “Con biết rồi chú!”
Tôi ngoan ngoãn đáp lại khiến hắn không còn gì để nói.
Cận Hòa nghĩ rằng ván này mình đã chiếm ưu thế nên dựa vào lồng ngực Yến Lễ. và nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Điều này khiến tâm trạng tôi có chút khó chịu.
Lúc Lương Yến Lễ tận tình che chở cho Cận Hòa rời đi. Tôi nhìn bóng lưng hắn rất lâu, phảng phất nhìn thấy một linh hồn khác trong cơ thể hắn.
Hắn đờ đẫn nhìn hết thảy mọi việc đang diễn ra, đến cuối cùng hắn nhận ra ánh mắt của tôi, con mắt thờ ơ đờ đẫn lóe lên một tia sáng hiếm thấy.
11.
“Hoang đường! thật là hoang đường! Lương Yến Lễ dám làm phản rồi, hôm nay làm Loan Loan của chúng ta phải chịu tủi nhục rồi!” Sau khi mọi chuyện kết thúc, ông nội tức giận đập vỡ bộ ấm trà mà ngày thường Lương Yến Lễ rất thích.
Ông tức giận đến cực điểm, rất muốn dùng gia pháp với đứa con trai mà ông yêu thương nhất.
“Ông nội, con không có buồn gì hết, ông đừng tức giận nữa, con không muốn ông giận mà ảnh hưởng sức khỏe, con còn muốn cùng ông làm nhiều việc nữa mà!”
Tôi đang an ủi một ông lão tức giận, còn toàn bộ người Lương gia lại im lặng ngồi nhìn.
“Loan Loan, con thật tốt bụng. Ông nhất định sẽ khiến chú con phải xin lỗi con!” Ông nội nguôi giận vỗ vỗ tay tôi.
Tôi gượng cười: “Ông nội, chú chỉ đang dạy dỗ con thôi, không có gì phải xin lỗi, đều là người một nhà cả!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận