11
Từ khi trẫm ngừng tuyển tú, đám nữ nhân được chọn từ tiểu tuyển liền bắt đầu gây chuyện. Trẫm chỉ vừa dạo một vòng đã gặp ba, năm kẻ cố tình tìm cách va chạm, kẻ thì ca hát, người lại múa, quá đáng nhất là có kẻ to gan trời dám ngã thẳng vào lòng trẫm.
Chỉ trong vài ngày trẫm đã chịu không nổi, đành ra lệnh cho hoàng hậu quản lý cho tốt. Hồi trẫm còn nhỏ, phi tần của phụ hoàng ai mà chẳng dốc hết tâm tư tranh sủng, hoàng hậu thì hay rồi, rộng lượng hết mực.
Thế nhưng, năng lực xử lý công việc của nàng quả thực không tệ. Sau khi nghiêm trị một đám cung nữ, trẫm đi lại trong cung cũng không còn gặp cảnh kẻ khác tự ý lao vào lòng nữa. Coi như không uổng công trẫm vì nàng mà bãi miễn mấy vị đại thần, tránh để kẻ khác dị nghị về thân thế của nàng, khiến nàng phải lo lắng bất an.
Tiếc thật.
[Phiên ngoại Mộ Hòa]
1
Từ khi có ký ức, ta đã là viên minh châu trong lòng phụ mẫu, phụ thân là tú tài duy nhất trong thôn, ngày thường dạy dỗ con trẻ trong thôn đọc sách, kiếm được chút bổng lộc, vậy nên điều kiện gia đình ta cũng coi như không tệ.
Mẫu thân luôn trang điểm cho ta thật xinh đẹp, mỗi lần đi chợ huyện đều mua cho ta những chiếc dây buộc tóc đẹp, phụ thân lúc rảnh rỗi còn dạy ta học chữ. Nhưng, ta lúc đó nghịch ngợm, chỉ muốn ra ngoài chơi, luôn luôn vừa học vừa nghĩ đến chuyện khác, bị phụ thân mắng.
Lớn thêm hai tuổi, mỗi khi ra ngoài, ta luôn nghe thấy mấy bà lão sau lưng thì thầm bàn tán về chuyện nhà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-chu-tuy-t&chuong=16]
Chẳng qua cũng chỉ là nói mẫu thân ta vô dụng, không sinh được nhi tử. Thế nhưng, phụ thân và mẫu thân ta vẫn rất hòa hợp, có hay không có nhi tử cũng chẳng phải điều gì quan trọng.
Ta biết, họ chỉ muốn cho phụ thân ta nạp thiếp.
2
Năm ta sáu tuổi, mẫu thân lại có thai, phụ thân rất vui mừng. Ta thầm ước, hy vọng mẫu thân mang thai một đệ đệ, như vậy sẽ không còn ai nói ra nói vào nữa.
Thế nhưng, ta không ngờ rằng, đệ đệ trong bụng mẫu thân còn chưa kịp mở mắt nhìn chúng ta đã chẳng thể chào đời. Mẫu thân cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh, để lại di chứng khó lành.
Đại phu nói, đệ đệ không giữ được là do mẫu thân thân thể không tốt, lại thêm lo lắng quá nhiều mà ra. Lo lắng quá nhiều? Người đầu tiên ta nghĩ đến chính là những bà lão kia, ta nghe họ nói nhiều lần như vậy rồi, mẫu thân chắc chắn còn nghe nhiều hơn, nhất định là họ hại mẫu thân.
Mẫu thân thân thể không tốt, phải uống rất nhiều dược, mà dược lại tốn tiền, thời gian đó nhà ta rất khó khăn. Không chỉ vì tiền bạc, mà quan trọng hơn là thân thể mẫu thân. Trong mắt phụ thân, tiền có thể từ từ kiếm, nhưng, mẫu thân nhất định phải mau chóng khỏe lại.
3
Nhưng, rất nhiều chuyện đều không như ý muốn.
Năm ta tám tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng ra đi, ta nắm chặt tay mẫu thân không chịu buông, phụ thân cứng rắn bế ta đi.
Đó là lần đầu tiên ta biết thế nào là sinh ly tử biệt, ta không muốn trải qua lần thứ hai.
4
Năm ta chín tuổi, mưa lớn liên tục kéo dài mấy tháng, đê vỡ, lũ lụt. Lũ lụt tuy không tràn đến thôn, nhưng chúng ta không thoát khỏi dịch bệnh.
Để sống sót, phụ thân mang theo chút tài sản ít ỏi và bài vị của mẫu thân, dắt ta rời khỏi nơi đã sống bao lâu nay. Nhưng, đây không phải là kết thúc.
Dịch bệnh hoành hành, rất đáng sợ, chết rất nhiều người, phụ thân cũng rời bỏ ta.
Ta không còn nhà nữa rồi.
5
Ta một thân nữ nhi, sống rất khó khăn, may mà triều đình cấp bạc, lại thêm quyên góp từ khắp nơi, ta mới không chết đói.
Từ từ lớn lên, ta cũng bắt đầu nghĩ đến con đường sau này của mình, dù sao, cô nhi viện do triều đình xây dựng cũng không thể ở mãi, sau mười bốn mười lăm tuổi họ sẽ không quản nữa.
Rất nhiều ca ca tỷ tỷ trước đây đều bị đuổi ra ngoài như vậy, không có tay nghề thì bán thân làm nô tỳ, có tay nghề nuôi sống bản thân cũng không dễ dàng. Thế đạo khó khăn, làm nữ nhân cũng rất khó khăn.
Nhưng ta không muốn làm nô tỳ, phụ thân ta là tú tài, làm sao ta có thể bán thân chứ? May mà mấy năm nay ta kiếm được chút tiền nhờ thêu thùa, liền nghĩ đến việc làm một thợ thêu, muốn sống như vậy vài năm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận