Một ngày trước khi ra trận, hắn vẫn còn ôm Dao Dao chơi đùa, ta đưa cho hắn lá bùa bình an đã cầu được, hắn thậm chí còn không thèm nhìn đã nói: “Vương phi có thời gian tin vào những thứ này, chi bằng làm chút gì đó có ích hơn đi.”
Thực ra, lá bùa bình an này vốn dĩ không phải ta muốn cầu, là nương và Mộ Hòa kéo ta đi. Họ đều cảm thấy việc hành quân đánh trận rất nguy hiểm, đến nỗi Mộ Hòa bụng bầu vẫn còn lo lắng. Thực ra, nguy hiểm thì có nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức như vậy.
Họ có lẽ lo lắng chuyến đi này của vương gia không được bình an, ta và Dao Dao mẹ góa con côi sẽ khó khăn, thực ra có gì mà khó khăn chứ? Dao Dao còn nhỏ, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, còn ta, với vương gia chẳng qua là sống chung qua ngày mà thôi.
26
Vương gia rời đi chưa được mấy ngày, ta phát hiện ta có thai rồi, đây cũng coi như là chuyện tốt.
Dao Dao không cần ai dạy cũng tự học được cách gọi bụng ta là đệ đệ, ta hỏi vài câu mới biết, là do nhũ mẫu bên cạnh dạy, ta nghĩ Dao Dao còn nhỏ như vậy sao biết được sự khác biệt giữa đệ đệ và muội muội.
Mộ Hòa sinh rồi, là một bé trai, ta dẫn Dao Dao đi thăm, cả quá trình Dao Dao không cười mấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính trông khá nghiêm túc.
Ta tưởng là do con bé lần đầu tiên thấy đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng không ngờ sau khi trở về, con bé bắt đầu gọi đứa bé trong bụng ta là muội muội.
Ta hỏi nguyên nhân, con bé ngập ngừng nói: “Đệ đệ, xấu.”
“Đệ đệ lớn lên sẽ rất anh tuấn.”
“Không, đệ đệ, xấu.” Dao Dao nói chắc như đinh đóng cột.
Ta trêu con bé: “Vậy con làm sao biết muội muội không xấu?”
“Dao Dao, đẹp, muội muội, đẹp.”
Đợi đến khi mang thai được ba tháng, thai đã ổn định, ta gửi thư nhà cho vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-chu-tuy-t&chuong=8]
Không biết hắn có nhận được không, bao lâu thì nhận được, và có hồi âm không.
27
Đến khi nhận được thư hồi âm, đã là hai tháng sau, trong thư vẫn là phong cách thường thấy của hắn, chỉ nói một câu đã biết, bảo ta dưỡng thai cho tốt. So với đó, nhắc đến Dao Dao thì nhiều hơn hẳn, một trang thư nhà, hơn nửa trang đều nói về Dao Dao, cuối cùng nhắc đến hai câu Ngô thị và Vương thị, bảo hai người bọn họ đến chùa cầu phúc.
Tuy không biết hắn nghĩ gì, nhưng đối với ta, quả thật là một cách hay. Hiện tại trong bụng đã có một đứa, ta đôi khi cũng không rảnh để ý nhiều đến vậy, hai nữ nhân kia nhìn thì yên tĩnh, ai biết có gây chuyện gì không, đuổi đi cũng là một cách hay.
Dù sao, cũng không phải ta đề nghị, chẳng lẽ ngay cả lời vương gia cũng không nghe sao?
Ngày hôm sau liền sai người đưa họ đi, họ đương nhiên là không muốn, nhưng còn cách nào khác chứ, cùng đi còn có mấy ma ma ta cẩn thận chọn lựa, người hung dữ ít nói.
28
Đứa bé như mọi người mong muốn là một nam hài, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói nghe có vẻ cao thượng là cuối cùng cũng có đủ chữ “Hảo”, nhưng nói thực tế thì, những gia tộc như chúng ta cần một nhi tử.
Tính toán cho điều tồi tệ nhất, nếu vương gia không trở về, ta có đứa bé này, Dao Dao có đệ đệ ruột thịt này, những ngày sau này của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều, đứa bé này nhiều năm sau sẽ là chỗ dựa của chúng ta. Dù có chút thực dụng quá, nhưng đó là sự thật.
Nghe nói Dao Dao nhìn một cái rồi không nhìn đứa bé nữa, cứ luôn miệng kêu xấu. Thôi được, con bé gần ba tuổi cũng đã có thẩm mỹ rồi.
May mắn là nuôi nấng một thời gian, Dao Dao cuối cùng cũng thấy đứa bé này đẹp, dù đứa bé còn quá nhỏ cả ngày chỉ ngủ, Dao Dao vẫn thích trông chừng: “Đệ đệ đẹp.”
Đến ngày đầy tháng, nhận được thư nhà của vương gia, đã đặt tên, là Giác. Ta vốn muốn gọi con là A Giác, nhưng Dao Dao cứ gọi con là Xú Xú, ta cũng bị ảnh hưởng theo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận