Lúc này, đã trải qua tra tấn ở lãnh cung, Ngọc phi nương nương kiêu căng cao ngạo sớm đã không còn, bà cúi đầu quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của Hoàng quý phi nương nương.”
Hừ, bà ta thật thức thời.
Nương ta nắm tay bà ta một cách trìu mến.
“Ngọc tỷ tỷ khách khí, ta giúp ngươi, cũng bất quá là giúp chính mình thôi.”
Ngọc phi lập tức đã hiểu ý tứ: “Nương nương yên tâm, thần thiếp ngày sau nhất định ý chỉ của lấy nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Phải.
Nương ta phí nhiều tâm tư cứu bà ta ra như vậy , đơn giản chính là nhìn thấy giá trị trên người bà ta.
Bao gồm Ngọc tướng quân sau lưng bà, và hàng vạn binh sĩ sau lưng Tướng quân.
Thấy Ngọc phi thông minh như vậy, nương ta cũng yên lòng, tâm sự vài chuyện riêng tư:
“Ngọc tỷ tỷ cũng biết thân thế của hai mẹ con ta, chỉ vì ta có dung mạo giống người trong lòng Hoàng thượng mà khiến phu quân ta chết thảm, ta cùng nữ nhi bị bắt vào cung, có những việc chúng ta phải làm, chỉ là thân bất do kỷ, chúng ta chỉ muốn tồn tại yên ổn trong cung mà thôi.”
Nào nghĩ đến nghe thấy lời này, Ngọc phi biểu tình lại là muốn nói lại thôi.
Cuối cùng bà ta do dự nói: “Nương nương, ngài kỳ thật chính là Quỳnh Nguyệt a.”
Nương sửng sốt, ta cũng sửng sốt một chút.
“Chuyện này là sao?”
“Ta cùng Quỳnh Nguyệt khi còn bé từng có vài lần gặp mặt, nàng ấy nơi này có một cái bớt hình trăng khuyết, ta là tuyệt đối sẽ không nhận sai.”
Ngón tay mảnh khảnh của bà chỉ vào lòng bàn tay phải của nương ta.
Nơi đó, thật sự có một vệt màu nâu, giống nhau trăng khuyết.
—— Vì vậy, nương ta chính là Quỳnh Nguyệt.
28.
Sau khi Ngọc phi lui ra, hai mẹ con ta đều không nói nên lời.
Vết bớt hình trăng khuyết trên tay nương ta từ khi sinh ra đã có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-tr-ng-trong-l-ng-b-n-tay&chuong=12]
Tuy nói hình dạng trăng khuyết cũng không phải lạ, nhưng ở trong lòng bàn tay thì rất hiếm.
“Mẫu thân người nói thử xem, trên đời này có hai người giống nhau như đúc, thậm chí giống cả vết bớt trong lòng bàn tay không?”
A nương trầm mặc một cái chớp mắt, chần chờ nói: “Nghĩ đến…… Cũng là có đi, thế gian này lớn như vậy, người có tương tự…… Cũng chẳng có gì lạ.”
Dưới cái nhìn của ta, nương ta càng nói thì càng mất tự tin, bà cũng biết rằng khả năng xảy ra điều này là cực kỳ nhỏ.
“Nhưng ta có ký ức.” Nương ta đột nhiên nói: ”Ta có ký ức của Thẩm Dung Âm khi bé.”
Nương ta dường như nghĩ ra được bằng chứng:
“Nếu ta là Cố Quỳnh Nguyệt, theo như lời bọn họ nói, Cố Quỳnh Nguyệt mười sáu năm trước dùng thân chặn kiếm cho Hoàng thượng mà chết, nếu nàng ta không chết, được phụ thân con cứu sống, mất trí nhớ, vậy ta chỉ có ký ức của mười sáu năm trở lại đây, nhưng ta không phải, ta rõ ràng là nhớ ký ức khi còn bé, ta là Thẩm Dung Âm.”
Nương ta nói ra những lời này rất chắc chắn, xem ra bà rất hận việc mình là Cố Quỳnh Nguyệt.
Bởi vì nếu bà là Cố Quỳnh Nguyệt, thì tướng công yêu quý của bà, tất cả việc bà đã trải qua, đều là giả dối hay sao?
“Mẫu thân, người nói đúng.” Ta phụ họa nói.
Nhưng lòng ta lại không có nghĩ như vậy.
Những gì bà ấy vừa nói quả thực rất có lý, nhưng bà ấy lại bỏ qua một điều, hay nói cách khác là cố tình bỏ qua.
Cha ta là thái y.
Những chuyện mà Thái y có thể làm được rất nhiều.
Ví dụ như vì quá thương nương mà làm cho vết sẹo kia biến mất.
Ví dụ khiến con người có những ký ức không thuộc về mình.
Lại ví dụ như khiến người ta giả chết.
Trong lòng ta bỗng có một màn sương.
Nếu nương thật sự là Cố Quỳnh Nguyệt, chân tướng thật sự của năm đó là gì?
Tuy nhiên, ta chưa kịp hiểu ra thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa:
"Hai người đang nói về cái gì vậy?"
Hoàng thượng bất ngờ bước vào.
Nương ta vội vàng thu hồi cảm xúc, tiến lên hành lễ:
“Cửu An cũng ở đây.” Hoàng thượng vừa vào cửa, liền nhìn ta nói.
Hiện tại ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng không kiêng nể gì.
Nương ta nhận thấy có điều gì đó không ổn và nháy mắt với ta.
Bà tự mình chủ động dựa vào vai hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Bệ hạ tới đây, có phải là do Bệ hạ nhớ thần thiếp không?”
Hắn cười rồi bế nương đi vào phòng trong.
“Bệ hạ, thần thiếp... cảm thấy không khỏe."
"Nàng cảm thấy chỗ nào không thoải mái, để trẫm tới xem."
Sau khi nghe những lời nói ô uế đó, ta không thể chịu nổi nữa và chạy nhanh ra ngoài.
Mãi đến khi chạy vào sân ta mới nhận ra mình đã nắm chặt tay đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tuôn ra.
Ta cúi đầu liếm sạch vết máu đồng thời đè nén sự hận thù trong lòng.
Sớm thôi.
Nó sẽ qua sớm thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận