Nhưng huynh trưởng của Ngọc phi là Phò quốc đại tướng quân. Hoàng thượng còn nhiều kiêng kỵ.
Vì thế Hoàng thượng giam Ngọc phi vào lãnh cung, không ai được thăm.
Ngọc phi rơi đài, trong cung bàn tán sôi nổi.
Đặc biệt là lời Ngọc phi nói trước khi bị ném vào lãnh cung.
Bà nói, bà bị oan.
Thực ra nghĩ lại, những điều bà ta nói chưa chắc sai.
Bởi vì trước khi nương ta tiến cung, bà ta là phi tần được sủng ái nhất trong cung.
Mà bà ta cũng là mẫu phi của tam hoàng tử Triệu Cẩn.
Hơn nữa bản nhân bà ta tính cách kiêu căng, tâm cao khí ngạo, nội có Hoàng Thượng sủng ái, ngoại có huynh trưởng chống lưng, cũng không đem những người khác để vào mắt.
Trong hoàng cung này, cũng không ít người muốn bà ta rơi đài.
Chỉ là thông qua việc này, người trong cung người rốt cuộc lại một lần nữa ý thức được địa vị của a nương ta ở trong lòng Hoàng thượng, đầu tiên là Hoàng hậu, sau lại là sủng phi, đắc tội nương đều không có kết cục tốt.
Khi họ nhắc đến nương, cuối cùng bọn họ không còn ý coi thường như trước nữa.
15.
Mẫu phi thất thế, địa vị ở trong cung của tam hoàng tử Triệu Cẩn xuống dốc không phanh.
Cho dù cữu cữu gia có quyền thế, nhưng cửa cung sâu thẳm, chung quy là ngoài tầm tay với.
Hoàng cung chính là nơi ăn thịt người không nhả xương như vậy
Hắn hiện tại muốn nhìn mặt mẫu phi của mình còn không làm được.
Hắn đi cầu kiến Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng còn đang tức giận chuyện của mẫu phi hắn, căn bản không quan tâm hắn.
Hắn đi cầu Hoàng hậu, nhưng mẫu phi hắn độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng nhiều năm như vậy, một khi thất sủng, Hoàng hậu còn ăn mừng không kịp.
Hắn đi cầu kiến bất cứ ai có thể giúp được hắn trong cung, nhưng tất cả nếu tránh hắn, không ai muốn gặp rắc rối với Hoàng thượng vào lúc này.
Tất cả mọi ngươi trong cung đều nhìn ra được, thời thế của Ngọc phi đã kết thúc, khi bà ta được sủng ái đã đắc tội với rất nhiều người, hiện tại đừng nói là giúp, bọn họ hận không thể giẫm đạp bà dưới chân.
Trước tình hình đó, cuộc sống trong cung của tam hoàng tử ngày càng trở nên khó khăn.
Các cung nhân thấy hắn mất sủng, vì thế phủng cao dẫm thấp, bỏ đá xuống giếng.
Hai huynh trưởng cũng dần dần xa cách hắn.
Ngoại trừ đại hoàng tử, hắn là người có cơ hội kế vị nhất, đã từng có rất nhiều tôi tớ vây quanh, hiện giờ cũng chỉ độc lai độc vãng một mình.
Ngày hôm đó, khi nhìn thấy hắn ngồi một mình bên hồ, ngơ ngác nhìn mặt hồ, ta biết rằng khoảnh khắc mà ta mong đợi đã đến.
Vì thế ta đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ta có thể giúp ngươi.” Ta nói.
16.
Ngọc phi bị giam trong lãnh cung, Hoàng thượng ra lệnh không ai được gặp mặt.
Nhưng là sự vô tuyệt đối.
Người trong lãnh cung cũng cần ăn cơm, lãnh cung cũng có đồ ăn thừa.
Cho nên ta đương nhiên, có thể nhìn thấy Ngọc phi.
Ngọc phi thay đổi rất nhiều.
Ngày xưa bà hoa dung nguyệt mạo, thịnh khí lăng nhân, hiện giờ bà dung nhan tiều tụy, hai mắt vô thần.
Đôi lúc bà bi thương mà kêu Hoàng thượng, đôi lúc oán hận mà kêu nương ta, thậm chí còn hung dữ mắng ta, nhưng có một cái tên bà ta kêu nhiều nhất, Cẩn Nhi.
Nghĩ đến Triệu Cẩn, bà sẽ thương tâm mà ở một bên khóc rống.
Trước đây, bà phát tiết như thế nào ta đều thờ ơ.
Bởi vì ta nghĩ đến có lẽ khi nương mất đi hài nhi trong bụng cũng như bà vậy.
Nhưng hôm nay, ta đưa cho bà ấy chiếc khóa vàng mà Triệu Cẩn đã đeo từ nhỏ.
Bà ta ngừng khóc.
Ta đưa giấy bút cho bà ấy và yêu cầu bà ấy viết ra những điều bà ấy muốn nói với Triệu Cẩn, ta sẽ giúp họ chuyển thư.
Lần đầu tiên bà ấy cảm kích ta.
Mà khi ta đem tờ giấy bà ấy viết cho Triệu Cẩn, Triệu Cẩn mang theo cảnh giác hỏi ta, vì cái gì mà giúp hắn.
Rốt cuộc hắn từng trêu đùa ta, lăng nhục ta, thương tổn ta.
“Bởi vì ta cũng hiểu cảm giác không được gặp mặt mẫu thân!” Ta nói.
Ánh mắt Triệu Cẩn chợt trở nên dịu dàng khi nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-tr-ng-trong-l-ng-b-n-tay&chuong=5]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận