Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUAY LẠI THẬP NIÊN 70

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:50:34
Tôi rưng rưng nước mắt, giọng đầy uất ức: “Các bác, các cô chú, mọi người đều nhìn con lớn lên, con tuyệt đối không thể chấp nhận một người đàn ông không trong sạch như vậy làm chồng mình. Mọi người không biết đâu, thật ra Cố Thời Xuyên từng lén viết thư tình cho Dương Miêu Miêu, anh ấy vẫn còn giữ trong người đấy ạ.”
Vừa nghe đến hai chữ “thư tình”, ánh mắt mọi người lập tức sáng rực lên, nhao nhao yêu cầu anh ta lấy thư ra.
“Làm gì có thư tình nào, mọi người đừng nghe Thẩm Tri Lễ nói bậy.”
Thế nhưng đám người háo hức hóng chuyện đâu dễ gì bỏ qua, lập tức xông tới lục người anh ta, thật sự lôi ra được cả một xấp thư tình.
Một người nhanh tay mở ra, liếc vài dòng rồi vội vàng ném đi.
“Cố Thời Xuyên, anh đúng là không biết xấu hổ, anh đã có vị hôn thê rồi mà còn đi quấy rối Miêu Miêu!”
“Tôi thấy không chỉ vậy đâu, trên bức thư tình này còn có nét chữ của người khác nữa kìa? Rõ ràng là Miêu Miêu cũng viết cho anh ta.”
“Không ngờ hai người này lại không biết xấu hổ đến thế, đúng là làm mất mặt cả làng chúng ta!”
Mặt Cố Thời Xuyên đen như đáy nồi, anh ta xông tới trước mặt tôi, tát tôi một cái.
Tôi ôm mặt khóc nói: “Chẳng lẽ là tôi bảo các người tư thông với nhau sao?”
Cố Thời Xuyên nhất thời nghẹn họng, không nói được lời nào.
Dương Miêu Miêu ở bên cạnh khóc lóc nói: “Tri Lễ, tất cả đều là lỗi của tôi, cậu đừng bướng bỉnh nữa, trước kia cậu đã vu oan cho tôi ở trường, giờ tôi cũng không chấp nữa, chỉ mong hai người sống cho tốt, đừng cãi nhau vì tôi.”
“Thật sao?” Tôi khoanh tay, “Cô ở trường rốt cuộc đã thế nào, cần tôi nhắc lại giúp không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=2]

Đúng lúc thầy Phương chiều nay sẽ đưa giấy báo nhập học đến cho tôi, hay là chúng ta cùng đi hỏi thầy ấy?”
Dương Miêu Miêu lập tức hoảng loạn: “Tôi… tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Thầy Phương là thầy giáo nổi tiếng nhất trong vùng chúng tôi.
Kiếp trước, khi tôi bị trượt đại học, thầy còn đề nghị giúp tôi kiểm tra lại điểm thi, nhưng lúc đó tôi bị Cố Thì Xuyên lừa gạt, đã từ chối lòng tốt của thầy.
Cố Thời Xuyên nghiến răng, nhìn bóng lưng Dương Miêu Miêu hoảng hốt chạy trốn, nói: “Không ngờ cô lại là người phụ nữ ác độc như vậy, cô nói rồi, hủy hôn thì hủy hôn! Từ nay về sau, tốt nhất là đừng có khóc lóc cầu xin tôi!”
Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa.
Lý do tôi kết hôn với anh ta hoàn toàn vì ba anh ta là đồng đội chiến đấu với ba tôi, để không phụ lòng di nguyện của ba, tôi theo sau Cố Thời Xuyên, dần dần, tôi thật sự thích anh ta.
Lúc đó, tôi suốt ngày theo sau anh ta, không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ và chế giễu, thế nhưng Cố Thời Xuyên chưa bao giờ đứng ra bênh vực dù chỉ một lời cho tôi.
Nhưng giờ thì, tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa, Cố Thời Xuyên, tôi không cần anh nữa.
Lần này, tôi sẽ là người đi trước, công khai nhận lấy giấy báo nhập học của mình.
3
Từ biệt các cô chú xong, tôi lập tức chạy một mạch về nhà.
Thầy Phương đã đợi sẵn ở nhà, thấy tôi về liền vội vàng bước tới, nói: “Tri Lễ, chúc mừng em, em đã đậu Thanh Hoa rồi!”
Mặc dù đã biết trước kết quả này, nhưng khi chính tai nghe thấy, tôi vẫn xúc động không thôi.
Thầy Phương ân cần nói: “Thầy biết em chắc chắn sẽ làm được mà.”
Tôi không biết từ khi nào nước mắt của mình đã tuôn trào, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Thầy Phương vội vàng an ủi tôi: “Đây là chuyện tốt mà, đừng khóc nữa. Ba mẹ em thấy em cuối cùng cũng thi đậu Thanh Hoa như ước nguyện, nhất định sẽ rất vui.”
“Thầy… cảm ơn thầy…” Tôi ngập ngừng một chút, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Thầy ơi, em có thể nhờ thầy giúp một chuyện được không ạ?”
Thầy Phương cũng nhận ra cảm xúc của tôi, ông khẽ nhíu mày: “Trên đường đến đây thầy có nghe nói, Dương Miêu Miêu không nhận được giấy báo, sao lại đột nhiên nói là mình đậu Thanh Hoa?”
Tôi gật đầu: “Thầy, đúng như thầy nghĩ đó. Cho nên, em có thể nhờ thầy giữ giùm em giấy báo nhập học được không ạ?”
Thầy Phương trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu: “Tri Lễ, em cần thầy giúp gì nữa không?”
Tôi lắc đầu: “Thầy đã giúp em quá nhiều rồi. Nếu không có thầy, em đã chẳng thể thi đậu Thanh Hoa. Lần này không dám làm phiền thầy thêm nữa.”
Thầy Phương nghiêm túc vỗ vai tôi, sau đó cầm theo giấy báo nhập học rời đi.
Còn tôi thì như thường lệ, để tiết kiệm chút tiền, đã nghỉ ngơi từ sớm.
Tuy nhiên, tôi có để lại một món quà cho Cố Thời Xuyên.

Bình Luận

0 Thảo luận