Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUAY LẠI THẬP NIÊN 70

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:51:46
Chú Cố gật đầu lia lịa, vội vàng móc từ trong ngực ra mấy tờ tiền nhàu nhĩ, chắp vá mãi mới đủ một trăm đưa lại.
Tôi cầm lấy tiền, rồi nói với ông:
“Chú Cố, chuyện ban ngày chắc chú cũng nghe rồi. Nếu Cố Thời Xuyên đã yêu Dương Miêu Miêu, thì hôn ước giữa cháu và anh ta cũng nên chấm dứt. Sau này mạnh ai nấy sống, không còn liên quan gì tới nhau nữa. Cháu nghĩ, nếu ba cháu còn sống, chắc chắn ông cũng sẽ đồng ý thôi.”
Đôi mắt chú Cố đã hơi đục mờ, nhưng ông không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu:
“Tri Lễ à, là do Thời Xuyên nhà chú không có phúc. Sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm chú Cố, chú nhất định sẽ giúp cháu.”
Tôi mỉm cười với ông, nhưng nụ cười đó không chạm tới đáy mắt.
Không thể phủ nhận, chú Cố thật sự là một người tốt—chỉ tiếc ông lại là ba của Cố Thời Xuyên, mà tôi thì không thể thân thiết nổi với ông được.
Chú Cố liên tục xin lỗi, dưới ánh trăng, tôi không biết từ lúc nào lưng ông đã còng xuống như vậy.
Thế nhưng, Cố Thời Xuyên rõ ràng không hiểu được tấm lòng ấy. Anh ta ôm lấy cái chân bị thương, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thẩm Tri Lễ, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận.”
5
Tôi không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt lại rơi thẳng vào cái túi của Cố Thời Xuyên.
Cố Thời Xuyên lập tức chột dạ, vội vàng ôm chặt lấy túi, ngay cả lời hăm dọa cũng chưa kịp nói hết.
Anh ta vẫn chưa hiểu rõ tôi rồi—sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy?
Không đẩy bọn họ bay lên tận mây xanh, thì làm sao khiến họ rơi thẳng xuống đáy vực?
Tờ giấy nợ ban nãy chỉ là do tôi bịa ra thôi, Cố Thời Xuyên chưa từng có ý định trả tiền cho tôi, càng đừng nói tới chuyện viết giấy vay nợ.
Thứ mà anh ta thực sự ăn cắp… đang nằm trong cái túi kia.
Tôi quay về phòng, bình thản ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, có người đến gõ cửa.
“Tri Lễ à, chú Dương của cháu mời nhà mình qua dự tiệc mừng đậu đại học rồi.”
Tôi vội mở cửa, làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Tiệc mừng đậu đại học?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=4]

Gì cơ ạ?”
“Nghe nói con bé Miêu Miêu thi đậu Thanh Hoa rồi đấy. Chuyện vinh dự như thế, tất nhiên phải làm tiệc ăn mừng rồi!”
“Vậy sao? Hôm qua sao cháu không nghe ai nhắc gì đến giấy báo trúng tuyển nhỉ?”
“Ai mà biết được, ngủ một đêm là có giấy báo luôn rồi.” Thím vừa nói vừa cười, “Mau đi thôi!”
Tôi sửa soạn qua loa, rồi theo thím đến bữa tiệc.
Dương Miêu Miêu mặc một bộ đồ mới toanh, đứng ngay trước cửa, chặn đường tôi lại.
“Tri Lễ, cậu thua rồi. Là tôi đậu Thanh Hoa.”
Tôi mỉm cười đáp lại cô ta:
“Trùng hợp ghê, Miêu Miêu. Tôi cũng đậu Thanh Hoa, vậy là chúng ta có thể cùng nhau lên Bắc Kinh học rồi.”
Nghe tôi nói thế, Dương Miêu Miêu lập tức bật cười, giọng điệu đầy khinh bỉ:
“Cậu nói cậu đậu Thanh Hoa sao? Thế thì lấy giấy báo trúng tuyển ra đây xem nào?”
Tôi lục tìm trong túi, nhưng tờ giấy báo giả tôi để trong đó từ hôm qua đã biến mất từ lúc nào.
Tôi giả vờ cuống cuồng lục lọi, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
“Ơ… sao lại không thấy giấy báo của mình đâu rồi?”
Dương Miêu Miêu thấy bộ dạng ấy thì cười phá lên:
“Tri Lễ, không đậu thì cứ nói là không đậu, việc gì phải tự lừa mình dối người chứ? Cậu thà thừa nhận mình đạo văn bài của tôi ở trường đi, biết đâu còn có người tha thứ cho cậu.”
Tôi dừng tay, bình tĩnh nói:
“Biết đâu tôi để nhờ ai đó cầm hộ rồi quên mất.”
Tôi bắt gặp ánh mắt Miêu Miêu thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tĩnh.
Nói xong, cô ta vội vã quay người rời đi.
Còn tôi thì ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn quanh—không thấy bóng dáng Cố Thời Xuyên đâu cả.
Chắc là bị chú Cố nhốt lại rồi.
Tiếc thật, một màn kịch hay như vậy… anh ta lại không được xem.
6
Chỉ thấy Dương Miêu Miêu bước ra giữa sảnh.
Đáng lẽ hôm nay phải là chuyện vui như mở hội, vậy mà cô ta lại rưng rưng nước mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận