Dứt lời, Dương Miêu Miêu quay sang gào lên với Cố Thời Xuyên: “Còn không mau ra tay? Đừng quên, anh nợ tôi đấy!”
Cố Thời Xuyên cúi đầu, không nói gì thêm, nhưng tay thì vẫn không dừng lại.
Vực sâu trước mắt.
Nơi này, đối với tôi, vẫn là nỗi ám ảnh không thể xua tan.
Tôi bị kéo lê, toàn thân đầy máu, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cố Thời Xuyên, nếu thật sự ra tay, anh sẽ không thể quay đầu nữa đâu. Anh nghĩ tới chú Cố đi, nếu tôi chết rồi, anh chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Vậy chú Cố sẽ ra sao?”
Cố Thời Xuyên khựng lại, có chút dao động.
Nhưng Dương Miêu Miêu hoàn toàn không để cho anh ta do dự, cô ta tát mạnh vào mặt anh ta, giọng độc ác và đầy ích kỷ.
“Cố Thời Xuyên, đồ vô dụng! Nếu không phải vì anh, làm sao tôi bị cả làng cười nhạo đến thế?!”
Nghe vậy, Cố Thời Xuyên lập tức mềm lòng, sau đó quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy hung ác: “Miêu Miêu, anh sẽ không để bất kỳ ai cản đường em!”
Nói rồi, anh ta kéo mạnh sợi dây, lôi tôi về phía mép vực.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, vài cảnh sát từ phía xa chạy ào tới.
“Không được động đậy!”
Cùng lúc đó, sợi dây trói tôi đã bị tôi âm thầm cắt đứt từ trước. Tôi mượn lực, lăn mạnh sang một bên, thoát khỏi tay của anh ta.
Cảnh sát phản ứng rất nhanh, khống chế được Dương Miêu Miêu tại chỗ.
Còn Cố Thời Xuyên, khi thấy thế liền hoảng loạn, trong lúc luống cuống chân tay, anh ta trượt chân và rơi xuống vực sâu.
10
Còn chú Cố và thím thì cũng vừa vội vàng chạy đến.
Sức khỏe chú Cố vốn dĩ đã không tốt, vừa nhìn thấy Cố Thời Xuyên rơi xuống vực, liền phun ra một ngụm máu.
Thím có phần không đành lòng, bà bước lại gần tôi, khoác áo cho tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Tri Lễ à, cháu làm thím sợ muốn chết, lần sau không được liều mạng như vậy nữa, biết chưa?”
Tôi dựa vào lòng thím, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt — mình thật sự còn sống.
Sau một lúc nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi quay sang nói với chú cảnh sát: “Chú ơi, có lẽ anh ta chưa chết đâu, xin các chú xuống dưới vực tìm thử một chút.”
Nghe thấy Cố Thời Xuyên vẫn còn hy vọng sống, chú Cố nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
Ông khẽ bước lại gần, rồi quỳ xuống trước mặt tôi: “Xin lỗi, Tri Lễ, chú xin lỗi cháu. Là chú không dạy dỗ tốt Thời Xuyên, là chú có lỗi với ba mẹ cháu.”
Nước mắt tôi không kiềm được nữa, lặng lẽ rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=8]
Tôi đưa tay lau nước mắt, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn ông nữa.
Có lẽ chú Cố cũng hiểu tôi đang nghĩ gì, nên ông không ép tôi tha thứ, chỉ cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Rất nhanh sau đó, chú cảnh sát đồng ý với yêu cầu của tôi.
Còn bên cạnh, Dương Miêu Miêu thì hoàn toàn hoảng loạn, lập tức quỳ sụp xuống: “Không… không liên quan gì đến tôi cả, là Cố Thời Xuyên ép tôi làm như vậy, chuyện này không phải do tôi!”
“Có gì thì về đồn rồi nói tiếp.”
Dương Miêu Miêu sợ đến mức đứng cũng không vững, run lẩy bẩy: “Thật sự không phải tôi! Tri Lễ, cậu mau nói với họ đi, chuyện này không liên quan gì đến tôi mà!”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, làm bạn học bao nhiêu năm như thế, cậu không thể thấy chết mà không cứu được, đúng không?”
Nước mắt tôi lại rơi, không phải vì thương hại cô ta, mà là vì bản thân mình ở kiếp trước đã chết một cách oan uổng.
“Dương Miêu Miêu, lúc cô xúi giục Cố Thời Xuyên giết tôi, cô có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
Dương Miêu Miêu khóc lóc cầu xin, trông vô cùng đáng thương.
Cảnh sát đưa chúng tôi về lấy lời khai, sau đó để tôi rời đi.
Đồng thời, họ cũng tìm thấy Cố Thời Xuyên dưới vực.
Do bị thương quá nặng, anh ta được theo dõi chặt chẽ trong bệnh viện, đợi sau khi hồi phục, sẽ phải đối mặt với mức án hai mươi năm tù giam.
Còn Dương Miêu Miêu, vì tội cố ý giết người không thành, xúi giục phạm tội, bắt cóc và nhiều tội danh khác, cũng bị kết án hai mươi năm tù.
Nghe cảnh sát nói Cố Thời Xuyên muốn gặp tôi, tôi đến phòng bệnh, nhìn anh ta nằm trên giường bệnh, nói: “Anh biết không? Dương Miêu Miêu đã đổ hết mọi tội lỗi lên anh, giờ anh có thể trở thành anh hùng của cô ta rồi.”
Cố Thời Xuyên rơi lệ, lắc đầu, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
“Không phải như vậy, không lẽ… em cũng sống lại sao?” Giọng anh ta rất yếu, có lẽ vì anh ta sắp chết, “Là tôi sai rồi, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Hóa ra kiếp trước, sau khi Dương Miêu Miêu chiếm được học bổng của tôi, cô ta cùng gia đình rời đi nơi này.
Cố Thời Xuyên đã đến Bắc Kinh tìm cô ta, nhưng lại phát hiện cô ta đã có bạn trai mới và chuẩn bị kết hôn.
Anh ta muốn đi tìm cô ta, nhưng lại bị đánh đập tàn bạo, để không ai phát hiện những gì anh ta đã làm, cô ta đã dùng chính cách thức đó giết anh ta.
Nhưng không phải là anh ta tự chuốc lấy sao? Anh ta không hối hận mà chỉ sợ, sợ vào tù, sợ chết!
Tôi không hề thương hại anh ta, càng không có ý tha thứ.
Tôi không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Lần này, tôi cuối cùng đã vào được trường Đại học Thanh Hoa mà mình luôn ao ước, tương lai rộng mở.
Hai mươi năm sau, tôi đã thành công rực rỡ, trở về quê hương, chú bác, thím và mọi người mừng rỡ chào đón tôi.
Tôi đã xây dựng con đường bê tông đầu tiên cho quê hương và làm những gì tôi có thể.
Tôi một lần nữa quay lại cái vách núi đó, lần này, tôi không còn sợ hãi nữa.
Và trong ngôi đền đổ nát đó, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, là Cố Thời Xuyên.
Anh ta trông có vẻ không bình thường, cả người bẩn thỉu.
Lúc này, thím tôi đuổi kịp, nói: "Tri Lễ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, đây là một kẻ điên, chính hắn đã giết con bé Miêu Miêu nhà bác Dương."
Sự thật ra sao tôi không còn quan tâm nữa, cả đời anh ta đã nhận lấy hình phạt xứng đáng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận