Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUAY LẠI THẬP NIÊN 70

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:51:18
Hàng xóm láng giềng đều kéo đến nhà tôi, chỉ thấy tôi với vẻ mặt sợ hãi chạy từ trong nhà ra, vừa chỉ vào bên trong vừa kêu: “Cứu với, có ma, có ma!”
Hàng xóm vốn thích chuyện náo nhiệt, không ai muốn bỏ lỡ, đều nhao nhao chen vào xem.
“Tri Lễ à, cháu cứ trốn sau lưng chúng ta, chúng ta phải xem thử là con ma nào mà gan to như vậy, dám chạy đến đây làm loạn!”
Vừa nói, mọi người vừa lôi cuốc xẻng ra, chuẩn bị vào xem cho rõ.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, nhìn bóng người trong bóng tối lảo đảo bước ra.
“Đừng, đừng ra tay, là tôi!”
Cố Thời Xuyên ôm thắt lưng bước ra từ nhà chính, vừa thấy mọi người thì sắc mặt liền đen lại.
“Thẩm Tri Lễ, cô có ý gì đây?”
Tôi trốn sau lưng thím: “Cố Thời Xuyên, anh mới là có ý gì, ban ngày chúng ta đã nói rõ là chấm dứt hôn ước rồi, giờ anh lén lút mò tới nhà tôi làm gì, chẳng lẽ là…”
“Cô nói bậy! Tôi vốn dĩ không thèm để mắt tới cô, tôi đến là vì…” Cố Thời Xuyên giận dữ quát.
Nhưng rất nhanh, anh ta ngậm miệng lại, dù sao cũng không thể nói thẳng là mình tới để trộm giấy báo trúng tuyển giúp Dương Miêu Miêu được.
“Vậy anh tới đây làm gì!” Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “Các cô chú ơi, mọi người nhất định phải làm chủ cho cháu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=3]

Cháu là một đứa con gái mồ côi, nếu không chuẩn bị trước thì không biết giờ sẽ ra sao rồi…”
Gân xanh trên trán Cố Thời Xuyên nổi lên, cố gắng kiềm chế không xông lên đánh tôi.
“Không phải… Thẩm Tri Lễ, sao cô lại có thể mặt dày vô liêm sỉ đến thế!”
“Là tôi vô liêm sỉ, hay là anh còn không bằng cầm thú?” Tôi vừa khóc vừa nói.
Những lời thì thầm bàn tán xung quanh khiến anh ta không ngẩng nổi đầu lên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ miễn cưỡng mà nói: “Tôi… tôi nhớ ra mình để quên đồ ở đây, nên mới quay lại lấy.”
“Quên cái gì?”
Cố Thời Xuyên ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Một chú bên cạnh lên tiếng: “Tri Lễ, mau vào nhà xem có mất thứ gì không, chú nghi mấy vụ mất trộm gần đây trong thôn đều là do Cố Thời Xuyên làm.”
“Vâng ạ.” Tôi lập tức gật đầu, vội vàng chạy vào trong phòng.
Cố Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Tri Lễ, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng có nói bậy!”
Tôi cúi đầu, giả vờ như bị dọa sợ.
Một thím tốt bụng thấy tôi do dự thì nhanh chóng an ủi: “Tri Lễ đừng sợ, có các cô chú ở đây chống lưng cho cháu, không ai dám làm hại cháu đâu!”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng nói như thể đang run rẩy: “Tờ giấy nợ mà Cố Thời Xuyên viết cho cháu… mất rồi.”
4
Lần này thì đến lượt Cố Thời Xuyên đứng hình, ánh mắt của mọi người nhìn anh ta lập tức tràn đầy khinh miệt.
“Còn chưa cưới xin gì mà đã muốn ăn chặn tiền rồi, nhà họ Cố đúng là dạy được đứa con giỏi thật, trộm cắp vặt chưa nói, nợ tiền không trả là sao hả?”
Sắc mặt Cố Thời Xuyên từ đỏ chuyển sang đen, khó coi đến mức không thể tả.
Anh ta nghiến răng ken két: “Thẩm Tri Lễ, tôi lấy trộm giấy nợ của cô lúc nào chứ?”
“Cố Thời Xuyên, ai mà chẳng biết nhà anh chẳng có mấy đồng, bao nhiêu năm nay toàn sống nhờ tiền trợ cấp của ba mẹ tôi, giờ anh định trở mặt không nhận người à?”
Tôi ngừng lại một chút, cố ý tỏ vẻ đau khổ, “Tôi xin anh đấy, đó là tiền học đại học của tôi, anh có thể trả lại cho tôi được không?”
“Thẩm Tri Lễ!” Cố Thời Xuyên gằn giọng, hận không thể xé xác tôi ra thành trăm mảnh.
Tiếc là lúc mới vào nhà chính, anh ta đã bị bẫy tôi đặt trúng vào chân, giờ cử động cũng khó.
Lúc này, ba của Cố Thời Xuyên vội vàng chạy tới, không nói một lời đã tát cho anh ta một cái, sau đó lập tức nở nụ cười niềm nở, nói:
“Tri Lễ, chuyện này là lỗi của chú, thằng bé này nợ cháu bao nhiêu tiền, chú thay nó trả.”
May mà tôi có thói quen ghi chép chi tiêu.
Trước bao ánh mắt dõi theo, tôi lấy sổ ra, tính toán từng khoản một rồi nói:
“Chú Cố, không nhiều lắm, vừa đúng một trăm.”

Bình Luận

0 Thảo luận