【Đây là thể loại tra nam sử thi gì vậy? Yêu Lưu Khuynh Khuynh đến thế thì trực tiếp cướp từ tay ca ca ngươi đi! Cớ sao phải hại bảo bối Hòa Hòa nhà chúng ta.】
【Lưu Khuynh Khuynh kia cũng chẳng phải người tốt, trước tiên mê hoặc đệ đệ Đường Cảnh Đình, khiến hắn si mê điên đảo, cuối cùng lại gả cho ca ca Đường Cảnh Diệp, chẳng qua cũng vì nhắm vào vị trí Thế tử phi mà thôi.】
【Thật đáng thương cho Hòa Hòa của chúng ta, bị tra nam vì tiện nữ kia mà cưới về, bị lừa suốt năm năm. Bao ân ái phô trương trước mặt, chẳng qua cũng chỉ để tiện nữ kia ghen tuông!】
Ta đau đớn đến không thể thở nổi, ngồi sụp xuống đất.
Thì ra, người bọn họ yêu từ đầu đến cuối đều là Lưu Khuynh Khuynh.
Thì ra, người mà ta yêu thương nhất lại lấy ta chỉ là để vì Lưu Khuynh Khuynh mà nhẫn nhịn chịu đựng.
Năm năm nay, ta sống như một trò cười chen giữa bọn họ, lại còn tự cho là mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Sự thật phũ phàng này khiến ta khó lòng tiếp nhận.
Trong linh đường, ta khóc đến ruột gan đứt đoạn, gào thét đến điên cuồng.
Ngoài cửa, đám nha hoàn tôi tớ đều đỏ hoe mắt, rơi lệ vì thương xót.
Ngày hôm sau, tin tức ta đêm khuya khóc than vì tình thâm của Đường Cảnh Đình đã truyền khắp kinh thành.
Trong mắt người ngoài, ta quả thực đã yêu Đường Cảnh Đình đến mức khắc cốt ghi tâm.
2
Ngày hạ táng, trời âm u mưa dầm tầm tã.
Ta mặt không cảm xúc, ôm di ảnh đi ở phía trước.
Đường Cảnh Đình nhìn đôi mắt ta sưng húp vì khóc, dường như có chút không nỡ.
“Đừng quá thương tâm nữa, trong lòng Cảnh Đình cũng có nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=2]
Đệ ấy ở trên trời tất nhiên cũng không muốn thấy nàng như vậy.”
“Thế sao? Sao ta lại cảm thấy hắn chưa từng yêu ta? Nếu không, sao hắn có thể nỡ để ta lại cô đơn mà ra đi?”
Một câu của ta khiến Đường Cảnh Đình nghẹn lời.
Hoặc có lẽ hắn cũng biết bản thân chưa từng yêu ta nên mới khó lòng mở miệng.
Sau khi dựng bia xong, Đường Cảnh Đình nhìn ta rồi mở miệng: “Nghe nói hai người từng yêu nhau, một người ch.ết đi, người còn lại phải quỳ trước mộ đủ hai canh giờ. Chỉ cần để kẻ đã ch.ết cảm nhận được tấm lòng chân thành, hắn sẽ yên tâm mà đi đầu thai. Vì để Cảnh Đình nhắm mắt, xin ủy khuất đệ muội.”
Hừ! Đệ muội? Hắn gọi thật là tự nhiên.
Xem ra trong lòng hắn sớm đã gọi qua vô số lần, hoặc trong mộng đã thay huynh trưởng cưới Lưu Khuynh Khuynh vô số bận.
Chờ mọi người rời đi, cả quả núi rộng lớn chỉ còn lại một mình ta.
Một trận mưa thu, một trận lạnh.
Đầu thu, mưa bụi lất phất, gió lạnh quét qua, khiến người ta run lên từng hồi.
Lòng ta cũng lạnh lẽo thấu xương như vậy!
Ta không hiểu Đường Cảnh Đình làm như thế để làm gì?
Rõ ràng trong lòng hắn là Lưu Khuynh Khuynh, vậy mà còn muốn ta phải dốc lòng yêu hắn.
Người ấy, quả thực tham lam đến tận cùng!
Nếu là trước kia, đừng nói quỳ hai canh giờ, cho dù muốn ta theo hắn xuống mộ, ta cũng nguyện ý.
Nhưng nay, trong mộ là Đường Cảnh Diệp, mà phu quân ta thì đang bầu bạn cùng Lưu Khuynh Khuynh, ta còn có lý do gì để quỳ ở đây?
Còn nói đến việc hắn ta có nhắm mắt hay không ư?
Ta lại hy vọng hắn ta có thể mở mắt mà nhìn cho rõ, nhìn đứa đệ đệ huynh hữu đệ cung kia rốt cuộc đã chiếm đoạt thê tử của hắn ta như thế nào!
Khi ta về phủ, trời đã ngả tối. Lão phu nhân thương ta, đặc biệt sai phủ y sắc thuốc cho ta.
Tiếc rằng, uống thuốc cũng không áp được bệnh khí, đêm ấy ta liền phát sốt cao.
Sáng hôm sau, nha hoàn đi mời đại phu nhưng lúc trở về lại chật vật vô cùng.
Ta khàn giọng, đầu óc choáng váng hỏi nàng: “Xuân Đào, đã xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm phu nhân, Thế tử phi cũng sốt cao. Rõ ràng là nô tỳ mời đại phu trước nhưng Thế tử gia lại trực tiếp mang người đi, còn nói thân thể phu nhân cường tráng, cho dù sốt một lúc cũng không nguy đến tính mạng.”
Nghe vậy, vành mắt ta cay xè, lệ không tiếng rơi xuống.
Nha hoàn tưởng ta tủi thân, rằng không còn phu quân chống lưng, từ nay về sau trong phủ ắt khó lòng bước đi.
Ta quả thực tủi thân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận