Thật ra, ta còn mong hắn bị vạch trần hơn bất cứ ai. Ta muốn xem, nếu sự thật bị mọi người biết rõ, hắn sẽ làm thế nào.
Chỉ tiếc, ta cũng hiểu: cho dù ta có ngăn lại, Đường Cảnh Đình vẫn sẽ tìm cách làm mình bị thương trước ngày săn thu.
Bằng cách đó, từ nay về sau, hắn có lẽ chẳng còn kéo nổi dây cung, cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ huynh đệ họ đã tráo đổi thân phận từ lâu.
Lưu Khuynh Khuynh nói ta mới là người thắng cuộc, nhưng kẻ thắng lớn nhất lại chính là Đường Cảnh Đình.
Không tốn một giọt mồ hôi đã chiếm lấy vị trí thế tử, lại đường đường chính chính đoạt được nữ nhân hắn yêu nhất.
Đến mức khiến ta cũng phải khâm phục.
Rốt cuộc, hòn đá nặng nề vẫn giáng xuống cổ tay hắn, đau đến nỗi phải nghiến răng nhăn mặt.
Còn ta, trong lòng đã chẳng khởi nổi nửa phần gợn sóng.
Muốn đạt được điều gì, tất phải trả giá điều đó. Đây là báo ứng hắn đáng phải nhận.
Ta chưa đi xa đã bị hắn phát hiện.
“Nàng đến đây làm gì?”
“Vừa rồi ta thấy có một con mèo.”
Hắn nhìn quanh, không thấy gì, cũng không để tâm, chỉ thuận miệng nói: “Ngày săn thu, nàng muốn gì? Ta sẽ săn cho nàng, coi như bù đắp.”
Ta thoáng nhìn bàn tay đầy thương tích của hắn: “Không cần.”
Hắn giả vờ thản nhiên: “Chỉ là vết thương nhỏ, lại ở tay trái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=6]
Tay phải vẫn có thể cầm kiếm, gi.ết thú chẳng hề ảnh hưởng.
“Gần đây nàng gầy đi nhiều, nếu Cảnh Đình còn sống, nhìn thấy ắt cũng đau lòng.
“Đợi thêm vài tháng nữa, khi Khuynh Khuynh sinh con, ta sẽ để nàng nuôi, coi nó như con ruột của mình.”
Ta bật cười lạnh lẽo: “Không cần đâu.”
Thấy ta dửng dưng, sắc mặt Đường Cảnh Đình thoáng hiện vẻ bất an.
Hắn đuổi theo, liên tục truy hỏi ẩn ý trong lời ta vừa nói.
Ta chẳng buồn đáp, chỉ lẳng lặng quay lưng bỏ đi.
Trước khi bọn họ lên xe ngựa rời phủ, Đường Cảnh Đình còn cố chen qua đám đông, liếc nhìn ta, thấp giọng nói: “Tiêu Niệm Hòa, đợi ta săn cho nàng một con hồ ly mang về, coi như thay Cảnh Đình bù đắp cho nàng.”
Đáng tiếc, ta đã không còn cần nữa.
Đường Cảnh Đình, từ nay về sau, đừng mong ta còn vương vấn.
7
Ta đã rời đi.
Vào ngày thứ hai của cuộc săn thu.
Sau khi cáo biệt gia quyến, phụ thân phái cho ta hai thị vệ.
Ta mang theo một a hoàn cùng số ngân phiếu tiêu không hết, chính thức bước chân lên con đường du ngoạn giang sơn.
Lần săn thu này, bọn họ lại chẳng được thuận lợi.
Đường Cảnh Đình cứ ngỡ bản thân vẫn là vị tướng quân dũng mãnh vô địch năm xưa, quên mất cánh tay trái đã bị thương.
Nhưng bất ngờ, một con hổ vằn khổng lồ lại hiện ra trước mắt.
Lưu Khuynh Khuynh hoảng hốt la hét, khiến con hổ bị chọc giận.
Hổ chồm mạnh về phía trước, Đường Cảnh Đình lập tức đẩy nàng ta ra, bảo nàng ta mau tránh đi.
Nào ngờ, Lưu Khuynh Khuynh lại sợ đến mức bỏ chạy thục mạng, để hắn một mình giằng co với mãnh hổ.
May mắn, thị vệ đi cùng nghe thấy động tĩnh lao đến cứu viện, song hắn vẫn bị cắn trúng cánh tay phải, từ đó chẳng thể cầm nổi kiếm nữa.
Khi định đi tìm Lưu Khuynh Khuynh, hắn mới biết nàng ta sớm đã vì sợ hãi mà bỏ trốn.
Đôi mắt hắn thoáng chấn động, bất chợt nhớ đến ta.
Từ sau khi thành thân, bất kể tình huống nào, ta cũng luôn đứng ra che chở cho hắn.
Khi có công tử phong lưu nào đó chê hắn là kẻ ăn chơi trác táng.
Khi gặp sơn tặc chặn đường.
Ta luôn dũng cảm, kiên cường, chắn hết mọi tổn thương thay hắn.
Chỉ bởi vì ta thật lòng yêu hắn, chẳng nỡ để hắn chịu lấy chút đau đớn nào.
Thế nhưng hôm nay, nữ nhân mà hắn yêu nhất lại bỏ hắn ở lại đối mặt hiểm nguy, còn mình thì quay lưng chạy trốn.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia dao động.
Trở về trại, Lưu Khuynh Khuynh vừa thấy cánh tay hắn máu chảy đầm đìa liền òa khóc nức nở:
“Phu quân, chàng có đau không? Để ta băng bó cho chàng… Hu hu… Nếu tay trái của chàng không bị thương thì đã chẳng đến mức này rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận