Ba năm trước, vào tiết Hạ chí, Đường Cảnh Đình bỗng muốn đưa ta lên núi Tây Lương hái đào. Khi ấy ta vừa có thai, thân thể khó chịu, vốn định từ chối.
Nhưng hắn hoàn toàn không cho ta cơ hội, trực tiếp kéo ta lên xe ngựa.
Nào ngờ trên núi Tây Lương lại có bọn thổ phỉ ẩn náu, một mình Đường Cảnh Đình khó lòng chống đỡ. Trong lúc nguy hiểm, ta lao tới chắn một nhát đao thay hắn.
Lưỡi đao ấy xuyên thẳng qua bụng ta, từ đó ta vĩnh viễn không thể mang thai.
Thế mà nay, hắn lại thản nhiên phơi bày vết sẹo máu thịt ấy của ta như kẻ ngoài cuộc.
Ta thực sự muốn hỏi Đường Cảnh Đình, rốt cuộc hắn có tim hay không?
4
Ngày hôm sau, sau bữa tối, Lưu Khuynh Khuynh đi theo ta cùng trở về viện.
Khi ngang qua ao sen, nàng ta dừng bước, giọng mang theo oán hận: “Tiêu Niệm Hòa, giờ này ngươi hẳn đắc ý lắm nhỉ? Dùng chính cái ch.ết của phu quân mình đổi lấy một tấm cáo mệnh tam phẩm, người người đều ca tụng ngươi, không chỉ có thân phận, còn có danh vọng. Giờ nhìn lại, ngươi mới là chiến thắng nhân sinh.”
Ta bật cười khinh miệt, nhìn thẳng vào nàng ta mà mỉa mai: “Thế nào? Ngươi lại ghen tị với một quả phụ mất chồng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=4]
Đừng quên, phu quân ngươi có thể ở bên ngươi cả đời, còn phu quân ta chỉ có thể nằm lại dưới mồ. Nếu ngươi thật sự hâm mộ, vậy đổi với ta xem?”
Sắc mặt Lưu Khuynh Khuynh tái mét, nàng ta nắm chặt khăn lụa mà không thốt nổi một lời.
Ta vừa định rời đi, Lưu Khuynh Khuynh lại mở miệng: “Ta chỉ thấy thương hại ngươi thôi. Về sau chẳng còn nam nhân, chỉ còn có thể cô độc cả đời. Không giống ta, phu quân ta yêu ta như mạng, dù thành thân nhiều năm, trên giường vẫn như một thiếu niên nông nổi.”
Nói rồi còn cố ý lấy khăn che mặt, giả vờ e lệ.
“Ha! Thứ nữ thì chẳng bao giờ lên nổi mặt bàn, chuyện như thế mà cũng đem ra khoe giữa ban ngày ban mặt.”
“Ngươi…”
Ta biết hai chữ “thứ nữ” chính là nghịch lân của Lưu Khuynh Khuynh. Nghe nói ở tướng phủ, nàng ta vốn không được sủng ái. Nếu không phải nhờ Đường Cảnh Diệp cưới mình, phu nhân tướng phủ sớm đã coi nàng ta như món đồ mà tùy ý tặng cho kẻ hữu dụng.
Bỗng nhiên, Lưu Khuynh Khuynh túm lấy tay ta, khẽ nói: “Đích nữ thì sao? Thứ nữ thì sao? Đừng quên, ta mới là Thế tử phi.”
Nói xong, cả người nàng ta ngã nhào xuống ao sau lưng.
Ta kinh hoảng thất sắc, còn chưa kịp kêu người thì một tiếng quát giận dữ từ xa vang tới, rồi “bùm” một tiếng, một bóng người lao xuống ao kéo Lưu Khuynh Khuynh lên.
Ánh mắt Đường Cảnh Đình như chùm lửa, đôi con ngươi đỏ ngầu tựa sư tử cuồng nộ.
“Tiêu Niệm Hòa, Khuynh Khuynh lương thiện như vậy, sao ngươi dám làm thế?”
Ta còn chưa kịp giải thích, Lưu Khuynh Khuynh đã rưng rưng như sắp khóc: “Phu quân, đừng trách Niệm Hòa, là ta không nên nhắc tới tiểu thúc. Bọn họ vốn yêu nhau như thế, Niệm Hòa chưa thoát ra được cũng phải. Không sao đâu, ta không việc gì.”
Đường Cảnh Đình vẫn nhìn chằm chằm ta: “Ta đã hứa với Khuynh Khuynh là tuyệt đối không để nàng ấy chịu một chút tổn thương nào, kể cả là từ ngươi. Vậy nên để tạ lỗi thay nàng, ngươi cũng phải chịu hình phạt giống thế đi.”
Chưa kịp hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn, ta đã bị hắn thẳng chân đá xuống ao.
Ta hoảng loạn, liên tục giãy giụa.
“Cứu mạng, cứu ta với! Ta không biết bơi!”
Thế nhưng Đường Cảnh Đình vẫn ôm Lưu Khuynh Khuynh rời đi, chẳng buồn ngoái lại.
Trong khoảnh khắc hắn quay lưng, ta trông thấy rõ ràng nụ cười đắc ý đầy khiêu khích nơi khóe môi nàng ta.
Tim ta trong khoảnh khắc ấy… hoàn toàn ch.ết lặng.
Rõ ràng Đường Cảnh Đình biết ta sợ nước nhất.
Thuở nhỏ, khi chơi đùa cùng các tỷ muội, ta từng lỡ ngã xuống hồ cá. Khi đó chẳng ai biết bơi, chỉ lo lắng đứng trên bờ hô cứu mạng.
Ta liều mạng vùng vẫy, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn ập đến trong đầu.
Lần ấy, ta suýt mất mạng.
Từ đó ta sinh nỗi sợ nước, chẳng dám dạo hồ, chẳng dám đi thuyền.
Đường Cảnh Đình đều biết cả. Thế nhưng vì Lưu Khuynh Khuynh, hắn lại nhẫn tâm đẩy ta xuống làn nước lạnh lẽo, mặc ta tự sinh tự diệt.
Thì ra trong lòng hắn, ta thật sự chẳng có chút vị trí nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận