5
Khi tỉnh lại, ta thấy lão phu nhân ngồi bên giường, ánh mắt ai oán, thở dài nhìn ta.
“Ôi! Tổ mẫu cũng không ngờ Cảnh Diệp lại thành ra thế này. Từ sau khi xuất chinh trở về, nó như biến thành một người khác. Có lúc ta thậm chí còn cảm thấy, người ở bên ta chẳng phải Cảnh Diệp, mà là Cảnh Đình vậy.”
Ta rất muốn nói cho tổ mẫu biết, cảm giác của bà hoàn toàn đúng. Người trở về kia vốn không phải Đường Cảnh Diệp, mà chính là Đường Cảnh Đình.
Hắn coi thường luân thường, mượn danh huynh trưởng để tư thông cùng tẩu tử.
Nhưng ta không thể nói ra. Nếu sự thật này lộ ra, e rằng tổ mẫu nhất định không chịu nổi.
Bà là người duy nhất trong phủ đối xử tốt với ta, ta không nỡ khiến bà đau lòng.
Nhân cơ hội này, ta thổ lộ tâm ý: “Tổ mẫu, cảm ơn người đã chăm sóc Niệm Hòa bao năm qua. Trước đây con vẫn nghĩ sẽ ở lại bầu bạn bên người, thay Cảnh Đình phụng dưỡng tổ mẫu.”
“Nhưng nay người cũng thấy rồi, trong phủ e rằng chẳng còn chỗ cho con dung thân. Con muốn rời đi.
“Con vẫn nhớ ước nguyện của Cảnh Đình khi còn sống, chàng từng mong được ngao du sông núi, dạo khắp non sông gấm vóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-phu-qu-n-thay-th-th-n-ph-n-huynh-tr-ng&chuong=5]
Con nghĩ… con sẽ thay chàng đi một chuyến, coi như hoàn thành tâm nguyện ấy.”
Tổ mẫu không ngăn cản, chỉ đau lòng nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ.
Nói ra được, lòng ta rốt cuộc cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Việc còn lại chỉ là từ biệt gia quyến, bán đi sản nghiệp.
Ta dự định sau mùa thu săn sẽ rời đi. Khi ấy, Đường Cảnh Đình và Lưu Khuynh Khuynh đều vắng mặt, chính là thời cơ tốt nhất để ta thoát khỏi nơi này.
6
Sáng sớm hôm sau, khi ta vào thỉnh an tổ mẫu, Đường Cảnh Đình như một thiếu niên ngây ngô, hớn hở chạy vào phòng, lớn tiếng hô: “Khuynh Khuynh của ta có thai rồi! Nàng ấy đang mang cốt nhục của ta.”
Tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc.
Nói ra cũng thật nực cười.
Ta và Lưu Khuynh Khuynh cùng lúc gả vào phủ. Ngoại trừ một năm bọn họ huynh đệ cùng xuất chinh, trong bốn năm còn lại, cả hai đều không có con.
Ta thì vì thân thể yếu nhược, còn Lưu Khuynh Khuynh chẳng rõ nguyên do, cũng không hề mang thai.
Không ngờ, căn nguyên lại nằm ở Đường Cảnh Diệp.
Đây là đứa bé đầu tiên của phủ Hộ Quốc công, ngay cả tổ mẫu cũng không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.
Hôm ấy, toàn bộ hạ nhân đều được ban thưởng.
Ngay sau đó, Đường Cảnh Đình cưỡi ngựa đến Bồ Đề Tự, dâng một khoản hương dầu thật lớn.
Hắn leo chín mươi chín bậc thang, dập đầu chín mươi chín lần, chỉ để cầu bình an cho đứa bé còn chưa chào đời.
Khi trở về, đầu gối đã rách nát, máu thấm đỏ cả xiêm y, có thể tưởng tượng hắn thành tâm đến nhường nào.
Thế nhưng, ba năm trước, khi biết ta có thai, Đường Cảnh Đình đã làm gì?
Ta vẫn nhớ rõ gương mặt hắn khi ấy: đầu tiên là kinh ngạc, rồi hóa thành khó tin, cuối cùng mới nở một nụ cười mừng rỡ.
Nhưng hắn chỉ buông duy nhất một câu: “Ta phải lập tức báo cho tổ mẫu, để người vui mừng một phen.”
Sau đó… chẳng còn gì nữa.
Quả nhiên, yêu hay không, vốn chẳng thể che giấu.
Ta thậm chí còn thấy may mắn vì đứa bé của ta chưa kịp chào đời.
Nếu không, e rằng nó sẽ trở thành một đứa trẻ đáng thương: cha không thương, mẹ chẳng còn.
Trước ngày thu săn, ta lại thấy những dòng chữ kỳ lạ kia:
【Oa ha ha, tra nam đây là lương tâm phát hiện, muốn tự hành hạ để chuộc lỗi sao?】
【Đường Cảnh Đình sợ bại lộ thôi, ai bảo cung pháp của hắn kém xa Đường Cảnh Diệp. Đường Cảnh Diệp mới thật sự là nam tử bách phát bách trúng, trăm lần không sai.】
【Nếu hắn không tự làm mình bị thương, ắt sẽ lộ sơ hở. Chỉ để được ở cạnh Lưu Khuynh Khuynh, hắn quả thực đã hạ thủ độc ác với chính mình.】
Theo dấu chữ mà tìm đến biệt viện hẻo lánh, nơi hiếm ai lui tới, ta quả nhiên thấy Đường Cảnh Đình.
Ta đứng từ xa nhìn hắn, không ngăn cản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận