Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TÔI MẤT VIỆC, CẢ NHÀ BẠN TRAI LẬP TỨC “VỠ TRẬN”

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-22 20:19:17
Tôi và bạn trai hùn vốn mở một tiệm bánh, đúng lúc tôi đang nghỉ phép năm nên định ghé qua xem tình hình kinh doanh thế nào.
Bạn trai lại tưởng tôi thất nghiệp, bố mẹ anh ta lập tức sầm mặt ngay tại chỗ.
“Tiền công thì tính cho cô 50 tệ một ngày. Dù sao vẫn chưa cưới, cái gì nên tính rõ ràng thì cứ tính cho rõ.”
Bạn trai cũng hèn nhát phụ họa theo bố mẹ: “Chân Chân, ba mẹ cũng chỉ là tôn trọng công sức lao động của em thôi.”
Tôi tức đến bật cười ngay tại chỗ. Được thôi, vậy thì tôi sẽ rút lại số tiền 500.000 mà tôi đã đầu tư trước đã.
1
“Chân Chân, nghe nói công ty em dạo này sa thải nhiều người lắm, chẳng lẽ em cũng nằm trong danh sách đó rồi à?”
Bạn trai tôi, Dương Chính, vừa lái xe vừa dò xét hỏi.
Tôi nhướng mày, khẽ cười: “Trước đây không phải anh từng nói sẽ nuôi em sao? Giờ thì ước mơ của anh thành hiện thực rồi đấy!”
Không ngờ Dương Chính đột ngột phanh gấp, cả người tôi chúi về phía trước, suýt đập vào kính chắn gió, giật mình thót tim.
“Dương Chính, anh làm cái gì vậy?!”
“Không phải, Mạc Hiểu Chân, mà là em định làm cái gì! Chúng ta sắp cưới rồi, giờ em bị sa thải, đám cưới này còn tổ chức nổi không? Em đi làm mà không cố gắng được một chút à?”
Ánh mắt anh ta bỗng trở nên sắc lạnh khiến tôi bất giác rùng mình. Khoảnh khắc ấy, Dương Chính xa lạ đến mức tôi không còn nhận ra anh ta nữa.
Tôi hít sâu một hơi.
“Dương Chính, em đã nói với anh rồi, em chỉ đang nghỉ phép năm, tiện ghé qua xem tình hình tiệm bánh của tụi mình thôi.”
Nghe giọng tôi không giống đang nói dối, Dương Chính lập tức đổi giọng, lại trở về vẻ dịu dàng thường ngày: “Xin lỗi Chân Chân, anh không kiềm được cơn giận. Chỉ là anh lo quá. Dù sao mình cũng sắp cưới, giờ bất kỳ biến động nào cũng đều rất quan trọng với cả hai.”
“Ừ.”
Tôi rút tay ra khỏi bàn tay anh ta, không còn chút hứng khởi nào nữa. Ánh mắt dõi theo những hàng cây và những tòa cao ốc lướt qua ngoài cửa kính.
Tôi và Dương Chính không làm cùng công ty. Chúng tôi quen nhau trong một buổi giao lưu liên hoan giữa các công ty. Hôm đó, tôi suýt ngã khỏi sân khấu cao, chính anh ta đã đỡ lấy tôi.
Vài lần tiếp xúc, chúng tôi trở nên thân thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-m-t-vi-c-c-nh-b-n-trai-l-p-t-c-v-tr-n&chuong=1]

Dương Chính là người rất tỉ mỉ, mỗi lần gặp đều chăm sóc tôi chu đáo.
Chưa đầy ba tháng quen biết, chúng tôi đã xác định mối quan hệ. Đến nay đã yêu nhau hai năm, hai bên gia đình cũng gặp mặt cả rồi, đang chuẩn bị tiến tới hôn nhân.
Chúng tôi cùng hùn vốn mở một tiệm bánh. Vừa hay tôi đang nghỉ phép nên định ghé xem thử tình hình kinh doanh.
Không ngờ, anh ta lại cho rằng tôi thất nghiệp. Lúc nãy, dáng vẻ anh ta như thể chỉ cần tôi thật sự mất việc, anh ta sẽ lập tức đuổi tôi xuống xe.
Cả quãng đường sau đó chìm trong im lặng. Chẳng mấy chốc, xe đã đến tiệm bánh.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu – Tiệm Bánh Hạnh Phúc. Khi đặt tên, tôi chỉ thấy nó đơn giản mà ấm áp, mang ý nghĩa biểu tượng cho hạnh phúc của chúng tôi nên đã chọn cái tên này.
Vừa bước xuống xe, mẹ Dương Chính – bà Vương Hồng đã hồ hởi bước ra đón.
Bà nắm chặt tay tôi, mặt mày rạng rỡ đầy đắc ý: “Chân Chân à, nhìn xem tiệm bánh này khang trang biết bao! Được gả cho Dương Chính nhà bác là phúc phần của cháu đấy.”
Lòng tôi bỗng chùng xuống. Ngày trước mở tiệm này, tôi bỏ ra năm trăm ngàn, còn Dương Chính chỉ góp một trăm ngàn. Vậy mà qua miệng bà, lại thành công lao của một mình anh ta, khiến tôi như thể đang trèo cao với gia đình họ.
“Bác à, tiệm này, lúc trước…”
“Ba mẹ, đừng đứng ngoài nữa, mau vào đi, ngoài này nắng lắm.”
Tôi còn chưa kịp giải thích, Dương Chính đã vội cắt ngang. Mọi chuyện, cứ thế mà bị chôn vùi.
2
Bước vào tiệm, nhìn cả cửa hàng phủ một màu xám xịt, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nhất thời không nói ra được.
Ngày trước khi sửa sang, chính tôi là người đích thân giám sát trang trí theo phong cách hiện đại, tối giản nhưng sang trọng.
Còn bây giờ, chỗ này vứt một cái giẻ lau, chỗ kia dựng một cây chổi, vài mảng tường đã đen sì, trông vừa bừa bộn vừa quê mùa.
“Chân Chân à, đi đường mệt rồi phải không, lại đây uống ly nước trái cây đi.”
“Cảm ơn bác.”
Tôi mỉm cười đón lấy ly nước. Vừa mới nhấp một ngụm, một mùi chua thối xộc thẳng vào mũi và khoang miệng, tôi lập tức nhổ ra.
“Sao lại bị ôi thế này? Ly nước trái cây này là sao đây? Nhân viên đâu? Đã hỏng thế này mà cũng dám mang ra cho khách uống à?”
Sắc mặt tôi nghiêm nghị, đảo mắt tìm nhân viên.
Dương Chính kéo tay tôi, hạ giọng: “Chân Chân, giờ tiệm không có nhân viên, toàn ba mẹ anh thay nhau trông tiệm bánh thôi.”
Tôi ngạc nhiên, hơi tức giận: “Dương Chính, sao chuyện này anh cũng không nói với em?”
Dương Chính còn chưa kịp mở miệng, Vương Hồng đã chống nạnh bước ra.
Bà ta làm như nhẫn nhịn tôi lâu lắm rồi, giơ tay chỉ thẳng vào mũi tôi, mắng: “Con bé này, cho chút sắc mặt liền muốn mở cả xưởng nhuộm à? Còn chưa gả vào nhà mà quản nhiều chuyện thế, thuê nhân viên đâu phải không tốn tiền! Chúng tôi trông tiệm cho con trai tôi, chẳng lẽ còn phải xin phép cô? Đúng là buồn cười.”
Tôi lập tức phản bác: “Bác à, tiệm này cũng đâu phải chỉ một mình con trai bác mở.”
“Chưa gả vào nhà mà đã nhăm nhe đòi chia tài sản của con trai tôi, Chân Chân à, cháu sao lại như vậy?”
Bà ta cố tình né tránh trọng tâm, khiến tôi tức đến nghẹn.
“Bác nói cho rõ, cái gì gọi là cháu muốn chia tài sản của con trai bác?”
Trong lúc cãi vã, Dương Chính kéo tôi ra cửa.
“Chân Chân, ba mẹ anh đến giúp, chuyện này không nói trước với em là anh sai, nhưng em có thể thông cảm cho anh một chút không?”
Anh ta nhíu mày, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt.
Tôi nhìn anh ta, lạnh giọng cười nhạt: “Dương Chính, tôi phải thông cảm cho anh thế nào? Anh không nghe thấy những gì mẹ anh vừa nói sao?”
Anh ta lập tức hạ giọng xin lỗi: “Mẹ anh đúng là quá đáng thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc đó tiệm mình mới khai trương, anh không thể gánh nổi lương cho hai nhân viên phục vụ và thợ làm bánh. Cũng may có bố mẹ anh đến giúp, tiệm mới duy trì được đến giờ.”
“Dương Chính, mỗi tháng tôi đều chuyển lương nhân viên cho anh đúng hạn, đúng chứ?”
Nói thẳng, tôi thật sự rất thất vọng với Dương Chính. Lý do anh ta đưa ra hoàn toàn không hợp lý.
Những nhân viên phục vụ và thợ làm bánh đó là tôi đích thân phỏng vấn. Tôi sợ anh ta áp lực nên mỗi tháng đúng hẹn, tôi đều chuyển khoản lương thẳng vào tài khoản công ty.
“Xin lỗi mà, bảo bối, việc kinh doanh tốn kém khắp nơi, không đơn giản như em nghĩ. Anh hứa sẽ bắt mẹ anh xin lỗi em, được không? Em coi như thông cảm, để hai người già rảnh rỗi có chỗ tìm việc vặt đi.”
Tôi hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Dù sao cũng sắp cưới, không ai hoàn hảo cả. Anh ta đã hạ mình xin lỗi, tôi cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận