7
Mấy hôm nay, tôi đã chụp lại không ít bằng chứng vi phạm vệ sinh trong tiệm bánh, chắc chắn sẽ gửi báo cáo, nhưng trong lòng vẫn thấy chưa hả giận.
Vừa đến cửa tiệm, tôi đã thấy xe mình đỗ ở đó.
Chưa bước vào, đã nghe tiếng cười nói hồ hởi của Dương Chính và Vương Hồng vọng ra:
“Tiểu Mỹ, cháu xem tiệm này lớn chưa? Do thằng con Dương Chính của bác đấy. Nó sắp được thăng làm quản lý rồi, giờ còn mở tiệm lớn thế này nữa.”
“Cháu bảo xem, con trai bác ưu tú như thế, không biết người thế nào mới xứng nổi đây.”
Dương Chính ngồi ngay ngắn, tỏ vẻ khiêm tốn: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con đâu có giỏi như mẹ nói.”
Bên tai tôi vang lên giọng nữ quen thuộc, ngọt như mật: “Bác ơi, anh Dương Chính giỏi thật mà. Cháu gặp anh ấy mấy lần rồi, lần nào cũng muốn nói chuyện mà không dám.”
Người nói không ai khác ngoài Lý Mỹ – nhân viên phòng tôi.
Tôi khẽ ho mấy tiếng, sải bước vào trong, ngồi xuống đối diện, giọng lạnh nhạt: “Bác nói đúng lắm. Dương Chính giỏi đến thế, chắc bác không định phơi khô thứ anh ta thải ra rồi lồng khung treo lên tường chứ?”
“Dĩ nhiên rồi…” Vương Hồng theo phản xạ đáp, rồi lập tức sực tỉnh, quay sang mắng tôi: “Con nhỏ chết tiệt, nói năng cái kiểu gì vậy, không có chút ý tứ nào cả!”
Dương Chính cũng sầm mặt, quát tôi: “Chân Chân, em ăn nói kiểu gì thế hả?!”
Tôi kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên đáp: “Gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ thôi.”
“Em…”
Tôi lập tức cắt ngang, đứng dậy: “Để tạ lỗi, em ra sau lấy ít bánh ngọt cho mọi người nhé.”
Vương Hồng hừ một tiếng: “Coi như cô còn biết điều.”
Tôi lấy mấy chiếc bánh đã mốc meo trong bếp cắt ra, thêm thịt đang có giòi làm pizza, rồi rót trà sữa mà bố anh ta đã gom từ cốc thừa hôm qua, cắm sẵn ống hút.
Chẳng phải họ nói “ăn không chết người” sao? Vậy thì cứ ăn đi.
Có lẽ vì chưa ăn sáng, Dương Chính vừa thấy khay thức ăn tôi mang ra đã lập tức bốc lấy một miếng.
Vừa cắn một miếng bánh mì, anh ta đã cau mày: “Không đúng… sao bánh mì này có mùi mốc vậy?”
Vương Hồng cũng cầm một cái, bóp bóp thử rồi hỏi: “Cô lấy từ đâu ra?”
“Trong tủ đấy bác. Bác còn dán nhãn rõ ràng: Bánh mới. Em xem kỹ hạn dùng rồi, ghi hôm nay mới nướng mà.”
Dương Chính lập tức phun miếng bánh trong miệng ra, trừng mắt nhìn mẹ mình.
“Chắc em nhầm, cái bánh này quá hạn rồi. Anh ăn pizza đi, pizza này trông ngon mà.”
Tôi liền nhanh tay chia pizza, đặt trước mặt anh ta. Có lẽ nhìn màu sắc bắt mắt nên anh ta chẳng nghi ngờ, cắn luôn.
Chỉ nhai được hai miếng, mặt anh ta liền biến sắc, nhổ phắt ra: “Không đúng… sao thịt này đắng ngắt, phô mai thì toàn mùi hôi thối.”
Tôi bình thản phản bác: “Sao có thể? Trong tủ ghi rõ: Thịt gà tươi, phô mai nhập khẩu. Làm gì có mùi lạ?”
Dương Chính ho sặc sụa. Vương Hồng vội vàng đưa trà sữa: “Con trai, uống ngụm đi cho dễ chịu.”
Anh ta ực mấy ngụm, rồi lập tức nhổ ra… một miếng giẻ lau.
Không chịu nổi nữa, anh ta gào lên: “Cái trà sữa này là sao nữa đây?!”
Tôi nghiêng đầu, vô tội: “Không thể nào, cái này do bác trai pha sáng nay mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-m-t-vi-c-c-nh-b-n-trai-l-p-t-c-v-tr-n&chuong=4]
Làm sao có vấn đề được?”
Vương Hồng lập tức nhảy dựng lên: “Mạc Hiểu Chân! Cô cố ý đúng không?! Cô cố tình cho con trai tôi ăn mấy thứ này? Đồ gì thế này, toàn là đồ hỏng, cô còn dọn ra!”
Tôi nhẹ giọng đáp lời: “Bác à, mấy thứ này đều do bác chuẩn bị sẵn mà. Chính bác nói: Không chết người, bỏ đi thì bị trời phạt. Giờ tôi chỉ làm đúng lời bác thôi.”
“Cô…”
Không cãi lại được, Vương Hồng đành đưa ly nước ép xoài cho Dương Chính: “Con trai, uống cái này đi, mẹ ép, tuyệt đối không sao.”
Dương Chính uống một hơi hết sạch, mới thấy dễ chịu hơn.
Tôi che miệng khẽ cười: “Bác thật chu đáo. Hôm qua tôi còn thấy bác rửa xoài trong… bồn cầu. Không biết đây là xoài hay là… thứ gì khác, đúng là mẹo vặt quá tuyệt.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Dương Chính lập tức tái nhợt, nôn khan liên tục.
Vương Hồng vội phân bua: “Con trai, đừng nghe nó bịa. Mẹ đã cọ bồn cầu bằng bột giặt mấy lần rồi, sạch sẽ lắm! Rửa xoài trong đó cũng chẳng sao cả!”
Nghe vậy, Dương Chính cúi gập người, nôn thốc nôn tháo. Nhìn bộ dạng anh ta vừa xanh vừa nghẹn, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
8
Lý Mỹ bên cạnh sắc mặt xanh mét, cô ấy cầm miếng bánh trên tay, ăn không nổi mà bỏ cũng không xong.
Tôi đã cho người điều tra rồi. Lý Mỹ vốn là người Dương Chính từng theo đuổi. Nhưng khi đó anh ta nghèo rớt mồng tơi, cô ấy chẳng thèm để mắt tới. Sau này thấy anh ta có vẻ khá hơn, cô ấy mới bắt đầu quay lại vờn.
Vì vậy lần này, tôi cố tình nhờ phòng nhân sự điều Lý Mỹ sang đây. Biết Dương Chính mở tiệm bánh, lại sắp được thăng chức, nếu hai người “bỗng dưng” nảy sinh tình cảm, cũng chẳng có gì lạ.
Tôi thật sự phải phục cái dáng vẻ mong manh, yếu đuối mà cô ấy diễn.
“Bác ơi… cháu dạ dày kém, không ăn mấy món khô này được đâu ạ.”
Vương Hồng chỉ vào đống nôn trên sàn, lườm tôi sắc lẻm: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Không biết điều à? Mau đi lấy giấy!”
Tôi lập tức đưa khăn giấy cho Dương Chính. Vừa đưa lên mũi, anh ta đã cau chặt mày: “Sao cái giấy này hôi thế? Lại là trò quái gì của em nữa hả?!”
Tôi tỏ ra vô tội: “Em thấy bác gái toàn lấy giấy trong nhà vệ sinh đưa khách. Em học theo thôi. Vậy… sai à?”
“Đủ rồi, Mạc Hiểu Chân! Em muốn gây chuyện đến bao giờ?!” Dương Chính bật dậy, đá mạnh vào chân ghế, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thản nhiên nhìn lại, nhếch môi cười: “Cho khách ăn được thì cho người nhà ăn càng hợp lý. Hay là… các người không phải người?”
Lý Mỹ đứng dậy, ra vẻ khuyên nhủ: “Chân Chân chị… Làm ăn ai chẳng có chút mẹo vặt, chị làm thế này hơi quá. Với lại, giờ chị thất nghiệp rồi, sau này chẳng phải vẫn phải nhờ đến anh Dương Chính sao?”
Dương Chính ngẩng đầu, nói rõ từng chữ: “Mạc Hiểu Chân, anh muốn chia tay với em. Loại người như em… không xứng...”
Còn chưa nói hết câu, “phụt” một tiếng, mùi hôi nồng nặc lập tức tỏa ra.
Ngay tại chỗ, anh ta… xì ra quần.
Mặt Dương Chính đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi rồi ôm bụng lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Nghe tới chuyện tôi thất nghiệp, sắc mặt Vương Hồng lập tức thay đổi. Bà ta vênh mặt lên, nói như ra lệnh: “Mạc Hiểu Chân, khuyên cô ngoan ngoãn mà dọn dẹp chỗ này đi. Sau này mà vào được nhà tôi, xem tôi chỉnh cô thế nào!”
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý: “Vâng… mẹ chồng tương lai.”
Nói xong, tôi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, cầm bàn chải bồn cầu lên, dí thẳng vào miệng bà ta mà chà.
Lý Mỹ định lao vào can, nhưng vừa nhìn thấy bàn chải bám đầy bùn nhơ thì rụt tay lại, chỉ dám lắp bắp: “Bác… bác không sao chứ?”
Vương Hồng thở hồng hộc, rồi gào lên như phát điên: “Mạc Hiểu Chân! Cô to gan thật đấy! Dám làm nhục bề trên thế này à?! Cái mặt già này tôi không cần nữa, mà bị cô đối xử như súc vật thế à?!”
Tôi lạnh giọng: “Chẳng phải bác vừa bảo bồn cầu sạch lắm sao? Vậy lấy đánh răng là hợp rồi còn gì. Bác quen tay đút đồ thối cho người ta ăn, đến lượt mình lại không nuốt nổi?”
Vương Hồng hét lên: “Cô đừng hòng bước chân vào cái nhà này!”
Đúng lúc đó, Dương Chính ôm bụng bước ra, mặt tái mét như giấy.
Vương Hồng lập tức nhào tới ôm lấy con trai, khóc rống: “Con ơi, mẹ sống từng này tuổi chưa từng bị ai làm nhục đến thế! Nó lấy bàn chải bồn cầu chà vào miệng mẹ đấy! Con mà không bênh mẹ… mẹ chết cho con xem!”
Dương Chính nhìn tôi, giọng nặng như đá: “Chân Chân, anh đã nhịn rất nhiều vì tình cảm của chúng ta. Em không thể hiểu sao? Đây là mẹ anh! Em sao có thể làm như thế?!”
Tôi nhếch môi, giọng đầy mỉa mai: “Không phải chính anh bảo em phải hiểu cho ba mẹ anh sao? Em học theo y hệt rồi đấy, sao giờ lại không vừa ý?”
“Chúng ta vốn không cùng đường. Anh đã nhẫn nhịn chịu đựng, còn em không chút tôn trọng ba mẹ anh. Chúng ta chia tay đi!”
Tôi gật đầu: “Được thôi. Trả lại tôi năm trăm nghìn tệ đầu tư ban đầu đã.”
“Làm ăn ai dám bảo đảm không lỗ? Tiền mất sạch rồi! Em tưởng anh in ra được chắc?!”
Anh ta thật sự nghĩ tôi ngu. Trước khi bố mẹ anh ta nhúng tay vào, tiệm bánh mỗi tháng doanh thu hơn một trăm nghìn tệ, chi phí chưa tới một nửa. Tôi đầu tư năm trăm nghìn tệ vốn khởi nghiệp, giúp anh ta gầy dựng chỗ này từ tay trắng.
Giờ vừa nghe tôi thất nghiệp liền trở mặt đòi chia tay, còn muốn độc chiếm luôn tiệm bánh?
Nhà có thể sập, nhưng loại đàn ông ăn cháo đá bát như thế… tôi không tha!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận