5
Về đến khách sạn, tôi tắm rửa xong, cả người thả lỏng nằm trên giường.
Trong đầu lại hiện lên những câu Dương Chính vừa nói để bênh vực tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ thấy mình thật hạnh phúc, có một người chồng chu đáo như thế. Nhưng giờ tôi chỉ thấy ghê tởm.
Những năm bên nhau, khi họ cảm thấy tôi có giá trị thì đối xử hòa nhã, còn khi tôi trở nên vô dụng, họ chỉ muốn hút cạn giọt máu cuối cùng rồi vứt bỏ tôi.
Người đời muôn hình vạn trạng nhưng kiểu người thâm sâu khó lường, diễn giỏi thế này, tôi đúng là lần đầu gặp.
【Cô Mạc, tôi đã tung danh sách ra rồi.】
Nhìn thấy tin nhắn, tôi nhanh chóng trả lời:
【Được, nhờ thêm người lái xe giúp tôi sang thành phố B. Cứ gọi Lý Mỹ bên phòng chúng ta qua lái.】
Mở khung chat với Dương Chính, bên trong vẫn còn tin nhắn tôi chưa trả lời:
【Chân Chân, anh biết hôm nay em hơi giận, nhưng ba mẹ anh là người nông thôn, họ tiết kiệm cả đời để nuôi anh lớn thế này đâu dễ dàng. Em thông cảm cho anh được không?】
Tôi suýt nữa nôn ra. Họ khổ đâu phải vì tôi, chẳng lẽ tôi yêu đương cũng phải làm từ thiện?
Nhưng tôi kìm lại cảm giác ghê tởm, nhắn trả lời:
【Em không giận đâu, người già mà, đều thế cả, em hiểu mà. Chúng ta đều vì muốn tiệm bánh ngày càng tốt hơn thôi.】
【Em nghĩ vậy, anh thật sự mừng lắm. Lấy được em là phúc của anh.】
Tôi gửi lại hai icon mặt cười, rồi đóng khung chat.
Nếu bây giờ tôi chia tay ngay, thì số tiền kia coi như làm từ thiện thật.
Mà cái tiệm bánh này, kiểu gì cũng sớm muộn xảy ra chuyện lớn. Tôi nhất định phải rút lại vốn, đồng thời xóa tên mình khỏi danh sách cổ đông.
Dương Chính biết diễn thì tôi cho anh ta sân khấu. Vở kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.
6
Hôm sau, khi tôi đến tiệm bánh, Dương Chính đưa cho Vương Hồng một túi đựng đồ màu đen, dặn đi dặn lại: “Mẹ, lát nữa người kia tới, mẹ tuyệt đối đừng nhận tiền, cứ đưa thứ này cho anh ta.”
“Làm cái gì mà thần thần bí bí thế?”
“Mẹ đừng hỏi, cứ làm theo con nói.”
Nói xong, anh ta còn liếc nhìn tôi đầy cảnh giác, rồi lại cười nói: “Chân Chân, hôm nay em ở lại phụ ba mẹ trông tiệm nhé, anh có việc phải đi trước.”
Tôi gật đầu. Vốn định xem trong túi có gì, nhưng mẹ anh ta ôm chặt trong lòng, chẳng hở một kẽ.
Mãi đến trưa, một người cầm máy quay bước vào tiệm, tôi mới hiểu ra chuyện gì.
Trước đó Dương Chính từng nói sẽ mời một blogger review quán, loại chuyên “không nhận tiền”, làm clip quảng bá vì “quyền lợi fan” nhưng thực tế thì ngầm nhận tiền không ít.
Anh ta vừa bước vào đã lên giọng: “Anh em ơi, nhìn tiệm này sang xịn mịn chưa, để xem đồ của họ có đáng không nhé!”
Tôi lập tức đi vào bếp, nói với Vương Hồng: “Bác ơi, ngoài kia có người lạ, hình như đang quay chụp. Có phải định tố cáo quán mình không?”
“Nói nhảm gì thế? Quán mình tốt thế này, sợ gì!”
Nói vậy nhưng bà ta vẫn xách ngay cây cán bột xông ra:
“Anh làm gì đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-m-t-vi-c-c-nh-b-n-trai-l-p-t-c-v-tr-n&chuong=3]
Mang máy quay tới quay bậy, đây không được quay phim!”
Blogger kia tỏ rõ khó chịu, tắt máy quay: “Ai đây? Nhân viên quán hả, có biết điều không? Tôi là do chủ quán mời đến.”
Vừa nghe hai chữ “nhân viên”, Vương Hồng như bị chọc giận, gào lên: “Anh bảo ai là nhân viên? Tôi là chủ quán đấy! Không mua đồ thì cút đi, đừng có quấy rối!”
Blogger này vốn đi đến đâu cũng được tâng bốc, nào chịu nổi bị đối xử vậy: “Bà ơi, tôi là do chủ quán liên hệ, quay clip quảng bá cho tiệm. Nhà bà không cần khách nữa chắc?”
Tôi giả bộ nghi hoặc: “Ơ? Tiệm mình vốn làm ăn tốt mà, cần gì phải quay clip? Hay anh là lừa đảo?”
Vương Hồng cũng hùa theo: “Đúng thế, quán tôi bán tốt, không cần video. Đừng bày trò mánh khóe, biến mau!”
Cuối cùng blogger gọi điện cho Dương Chính. Dương Chính lập tức gọi lại cho Vương Hồng, dặn phải đưa túi đồ kia.
Bề ngoài bà ta đồng ý nhưng vừa nhìn thấy trong túi toàn tiền, liền chẳng muốn đưa nữa.
Tôi mở luôn video cũ của blogger cho Vương Hồng xem: “Chúng tôi không nhận tiền từ quán, chỉ muốn cho fan thấy chân thực nhất…”
Xem xong loạt clip, bà ta càng quyết không đưa. Blogger quay xong clip, ngồi lì chờ, còn bà ta thì lười tiếp, quát thẳng: “Không có việc gì thì đi đi. Nhớ up cho quán tôi nhiều video, coi như tôi nể, giúp anh tăng fan miễn phí.”
Blogger tức đỏ mặt, đập cửa bỏ đi.
Chiều, Dương Chính tức tối quay về, mặt sầm sì: “Mẹ, thứ con bảo đưa, sao mẹ không đưa?”
Vương Hồng chẳng coi ra gì, quát to: “Mẹ thấy con ngu rồi đấy. Tiền trắng bóc mang cho người ta, đầu óc có vấn đề à?”
Dương Lập Vĩ ngậm điếu thuốc cũng phụ họa: “Mẹ con nói đúng. Đến ba còn chưa hút loại thuốc xịn đó, con lại mang cho người ta. Đúng là phí công nuôi mày lớn bằng này!”
Dương Chính lộ vẻ bất lực: “Người ta là blogger, có cả triệu fan. Họ chỉ cần nói xấu chúng ta, quán này coi như đóng cửa. Ba mẹ không hiểu, con biết, nhưng không thể không nghe con được.”
“Đừng nói mẹ mày không hiểu. Clip của nó tao coi hết rồi. Nó nói không nhận tiền, mày cứ khăng khăng đưa. Tao thấy mày bị dắt mũi thì có.”
“Mẹ, mẹ căn bản không hiểu…”
Dương Chính tức đến ôm trán. Đúng lúc này, tôi bước ra: “Dương Chính, sao anh có thể nói ba mẹ như thế? Họ nuôi anh lớn, chịu biết bao cực khổ, họ làm tất cả cũng vì anh mà thôi.”
Bố anh ta “bốp” một tiếng đập bàn, đứng bật dậy: “Người ta nói nuôi con phòng thân, tao thấy mày là trái khoáy. Tiền của quán là tao với mẹ mày kiếm, đem cho thiên hạ xài, mơ đi!”
Dương Chính chẳng đấu lại bố mẹ, chỉ đành lén liên hệ với blogger, xin lỗi, rồi chuyển khoản gấp đôi số tiền ban đầu.
Tôi âm thầm chụp lại bản ghi chuyển khoản đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận