Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TÔI MẤT VIỆC, CẢ NHÀ BẠN TRAI LẬP TỨC “VỠ TRẬN”

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 20:20:53
9
“Ơ, chẳng phải đây là tiệm bánh của mọi người sao?”
Tiếng kêu của Lý Mỹ khiến cả đám quay đầu nhìn.
“Bác ơi, anh Dương Chính, mau xem này! Video giới thiệu tiệm bánh của mọi người trên mạng đã được cả triệu lượt thích rồi, tiệm này sắp nổi rần rần luôn đó!”
Vương Hồng đập tay lên đùi, phấn khích đến mức bật dậy:
“Thật à? Mau cho bác xem với!”
Dương Chính cũng tạm quên cả chuyện chia tay, vui vẻ chạy tới xem video.
“Đúng là hơn triệu lượt thích thật… Mẹ, mau vứt hết mấy thứ linh tinh kia đi, gọi thợ làm thêm hàng mới đi. Tiệm mình sắp nổi rồi, lần này chắc chắn phát tài!”
Hai mẹ con mừng đến mức nhảy cẫng, tôi chỉ lặng lẽ quay người, rời khỏi cửa tiệm.
Tôi cũng lên mạng kiểm tra, quả nhiên sau khi video do blogger kia quay lan truyền, tiệm bánh này suốt ba ngày liền khách xếp hàng dài, bận rộn đến mức quay cuồng.
Ngày nào Vương Hồng cũng cười ngoác miệng khi nghe tiếng ting ting tiền chuyển vào tài khoản.
Khi tôi đang chơi game trong khách sạn, nhận được tin nhắn từ Dương Chính: “Nói chuyện.”
Tôi tới tiệm bánh, nhìn hàng dài khách vẫn nối đuôi nhau ngoài cửa. Họ còn thuê cả mấy bà lớn tuổi ở quê lên phụ.
Bước vào tiệm, tôi cười nhạt: “Làm ăn khấm khá thật. Vậy tôi cũng sắp được chia cổ tức rồi nhỉ?”
“Cổ tức cái gì mà cổ tức, tất cả đều là con trai tôi kiếm. Cô mơ cũng đừng mơ chia chác!”
Vương Hồng giờ chẳng buồn giả vờ nữa. Tôi chỉ nhún vai cười hờ hững: “Bác à, tôi nắm 80% cổ phần đấy. Bác cứ cố gắng làm đi, tôi còn trông vào bác kiếm tiền nuôi tôi dưỡng già.”
“Cô…”
“Bác, để cháu nói chuyện với cô ấy.”
Lý Mỹ bước lên, kiêu ngạo liếc nhìn tôi: “Chắc anh Dương Chính đã nói với chị, anh ấy muốn mua lại phần cổ phần của chị.”
“Tôi không bán. Tiệm bánh đang ăn nên làm ra thế này, tôi còn muốn ở lại ngồi chờ đếm tiền.”
Nói xong, tôi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, nụ cười như trêu chọc.
“Chị đúng là không biết điều. Anh Dương Chính tốt như vậy, là chị không biết trân trọng!”
Tôi lườm cô ấy: “Đến chó còn chẳng buồn.”
Lý Mỹ phản bác ngay: “Chị nói bậy! Chó thì liên quan gì, sao chó lại ở với anh ấy?”
Tôi gật đầu: “Đúng. Ý tôi là, đến chó cũng chẳng cần.”
Dương Chính tức đến tái mét, quăng bản thỏa thuận lên bàn: “Mạc Hiểu Chân, 10.000, ký tên đi, đừng có quá đáng!”
Tôi bật cười thành tiếng: “Đúng là trò hề. Tôi bỏ ra 500.000, giờ các người trả tôi… 10.000?"
"Dương Chính, 700.000, một xu cũng không thiếu. Không thì tôi cứ ngồi đây, để các người còng lưng kiếm tiền, cuối năm tôi lĩnh cổ tức, thiệt đâu mà sợ.”
Mắt anh ta trợn trừng: “Không phải lần trước cô nói 500.000 sao?”
Tôi nhướng mày:
“Phải. Đó là giá hôm trước. Hôm nay là 700.000. Ngày mai, biết đâu lại thành 800.000.”
Giọng tôi cứng rắn không chút nhượng bộ. Dương Chính mặt mày đổi sắc liên tục, cuối cùng cũng phải cân nhắc giá trị hiện tại của tiệm bánh, nghiến răng ký tên.
Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức nhờ người làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần. Toàn bộ quy trình hoàn tất trong một ngày.
Cầm văn bản trong tay, tôi bấm số gọi cho cơ quan chức năng: “Xin chào, tôi muốn tố cáo một cơ sở kinh doanh thực phẩm…”
10
Đúng lúc đó, kỳ nghỉ phép của tôi cũng vừa kết thúc. Vừa trở lại công ty, tôi lập tức gửi toàn bộ ảnh chụp bằng chứng cho các trang tin lớn, kèm theo cả sao kê chuyển khoản giữa blogger kia với Dương Chính.
Chỉ trong chốc lát, tin tức bùng nổ khắp nơi. Những tấm hình kinh tởm lan truyền với tốc độ chóng mặt, tiệm bánh nhanh chóng bị cơ quan chức năng phong tỏa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-m-t-vi-c-c-nh-b-n-trai-l-p-t-c-v-tr-n&chuong=5]

Ngày nào cũng có đám đông tụ tập trước cửa, chửi rủa không ngớt, đòi lôi bọn họ ra xử.
“Ghê tởm thật, lần trước còn mua bánh trứng ở đó nữa chứ!”
“Tiệm đó bán đắt lắm, ai ngờ lại bẩn thỉu vậy!”
“Tôi từng ăn trúng một con gián, hai vợ chồng họ còn vu cho tôi bịa đặt, đuổi theo tôi mắng cả mấy con phố!”

Dương Chính sắp phải gánh khoản bồi thường và tiền phạt khổng lồ, hình ảnh Vương Hồng và Dương Lập Vĩ cũng bị dán khắp nơi, đến mức cả hai không dám ló mặt ra khỏi nhà.
Còn tôi, cuối cùng cũng hả cơn giận.
Trưa hôm đó, khi đang đi ăn, tôi thấy Dương Chính đứng lảng vảng trước cửa công ty. Đang định gọi bảo vệ thì anh ta lại vui vẻ tiến về phía… Lý Mỹ.
“Mỹ Mỹ, anh biết em thích thầm anh mà. Cho anh mượn chút tiền nhé? Chỉ cần em cho mượn, anh sẽ chính thức để em làm bạn gái anh.”
Xung quanh, mấy cô nhân viên văn phòng nén cười, nhìn Lý Mỹ với ánh mắt chờ xem trò hay. Lý Mỹ đỡ trán, bất lực nhìn anh ta: “Tôi thích thầm anh từ khi nào vậy? Anh có thể thôi bớt tự luyến đi không?”
“Lần trước em còn tới nhà anh, còn bảo muốn làm quen anh. Giờ thấy anh gặp chuyện, em khinh thường anh chứ gì?”
Khuôn mặt Dương Chính nhăn nhúm, giọng điệu gần như gầm gừ. Nhưng Lý Mỹ nào phải dạng vừa, cô ấy lập tức lườm anh ta, hất mặt: “Cái loại gì vậy? Tôi mà thèm để mắt đến anh chắc? Chỉ có Tiểu Mạc tổng nhà chúng tôi bị mù mới nhìn trúng anh!”
Dương Chính ngẩn người: “Tiểu Mạc tổng?”
“Anh không biết à? Mạc Hiểu Chân là cháu gái của tổng giám đốc công ty chúng tôi. Chắc cũng đúng thôi, trước kia anh và mẹ anh điên cuồng nhục mạ cô ấy, xem thường cô ấy ra mặt mà.”
“Không thể nào, chẳng phải cô ấy bị công ty sa thải sao? Sao có thể là cháu gái tổng giám đốc?”
Ánh mắt anh ta chợt lia về phía tôi, dường như vừa hiểu ra điều gì: “Các người hãm hại tôi! Mạc Hiểu Chân, là cô chơi tôi!”
Tôi thở dài một tiếng. Biết ngay kiểu gì Lý Mỹ cũng sẽ trả đũa.
Lần trước chỉ nhờ cô ấy đóng vai một chút, suýt nữa uống phải nước ép xoài từ bồn cầu, về nhà nôn ba ngày ba đêm, mối thù này cô ấy chắc chắn không bỏ qua.
Tôi ra hiệu cho bảo vệ. Thấy vậy, Dương Chính lập tức đổi giọng, vội vàng tiến đến gần tôi, tỏ vẻ khúm núm: “Chân Chân, mọi chuyện trước đây đều là do mẹ anh ép buộc. Anh thật lòng yêu em, quay lại với anh đi. Chỉ cần em chịu tha thứ, em muốn anh làm gì cũng được.”
“Quỳ xuống.”
Anh ta lập tức “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt tôi: “Chân Chân, anh thật sự yêu em.”
“Cúi đầu lạy.”
Nghiến răng, anh ta vừa dập đầu vừa nói: “Chân Chân, anh sai rồi. Anh thật sự yêu em. Tha thứ cho anh nhé?”
Tôi khẽ cười: “Ý tôi là, cho dù anh có quỳ lạy đến tróc trán, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Gương mặt anh ta lập tức vặn vẹo, ánh mắt đầy hung hãn, chuẩn bị lao về phía tôi thì bảo vệ kịp thời lao tới, ghì chặt anh ta lại.
Tôi sải bước đến gần, giáng một cái tát như trời giáng vào mặt anh ta: “Loại người chỉ biết trục lợi như anh có xứng tồn tại trên đời này không? Kẻ anh mắc nợ nhiều nhất không phải tôi mà là những khách hàng đã bỏ tiền ra chỉ để ăn đống rác rưởi do nhà anh làm."
“Dương Chính, đừng tưởng báo ứng không đến. Chỉ là chưa tới lúc thôi. Phước của anh… còn ở phía sau đấy!”
Bảo vệ lập tức lôi anh ta ra ngoài.
Lý Mỹ vỗ tay bôm bốp, vừa cười vừa bước đến: “Không hổ danh là Tiểu Mạc tổng, xử lý gọn gàng, còn tiện tay hạ luôn cả blogger triệu follow của công ty đối thủ.”
Tôi nhún vai: “Anh ta đi đêm nhiều, tự chuốc họa thôi, nào phải lỗi của tôi.”
Lý Mỹ bất ngờ nhặt tập hồ sơ, đuổi theo tôi đánh tới tấp: “Cô thì sung sướng rồi! Cô có nghĩ tới cảm giác của tôi không hả? Tôi làm bạn thân của cô bao nhiêu năm, suýt nữa uống phải cái thứ ‘nước xoài bồn cầu’ của cô, cô còn có lương tâm không…”
Tôi vừa chạy vừa kêu xin: “Tiểu thư, tôi biết lỗi rồi! Tha cho tôi đi mà!”
11
Một thời gian sau, tôi thấy tin nóng mới nhất: cả nhà Dương Chính đã phải vào tù.
Trong video, Dương Chính điên cuồng gào thét, xô mẹ mình ngã xuống đất: “Có phải tôi đã nói rồi không, đống đó hỏng thì bỏ đi, đừng đem bán nữa! Tại sao các người vẫn mang ra bán?! Tôi vay mượn khắp nơi để trả tiền phạt, đến cả công việc cũng mất rồi. Các người rốt cuộc muốn tôi sống sao đây? Các người hại tôi thảm đến mức này còn chưa đủ à?!”
“Con trai, đó… đó cũng là lương thực mà…”
“Dương Chính, con làm gì vậy?!”
Dương Lập Vĩ ôm ngực, thở dốc: “Nghịch tử… Nghịch tử! Không có tao và mẹ mày, mày sớm đã xong đời rồi!”
Dương Chính quỳ sụp xuống, ôm đầu gào khóc, tinh thần hoàn toàn sụp đổ: “Hết rồi… Tất cả đều hết rồi… Cả đời các người chẳng từng thành công, còn mơ dạy tôi cách thành công… Cả đời tôi… coi như chấm hết…”
Bản tin đưa tin: Sau khi cửa tiệm bị niêm phong, vợ chồng nhà họ Dương lại tiếp tục dùng chiêu trò bán bánh mì ba không với giá rẻ, lừa những người già cả.
Những loại bánh này đều không đạt tiêu chuẩn, hàm lượng kim loại nặng vượt ngưỡng khiến nhiều cụ ông cụ bà hoa mắt, nôn mửa, ba người bị sốc nặng và một cụ già vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu giành giật sự sống.
Xem xong bản tin, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.
Rõ ràng lỗi là của bọn họ nhưng những người vô tội lại là kẻ phải chịu khổ.
Vì từng là cổ đông, tôi cũng bị cơ quan chức năng điều tra. May mắn là tôi không hề biết chuyện, kịp thời rút vốn và đứng ra tố giác nên không gặp rắc rối gì lớn.
Những cụ già bỏ tiền mua bánh mì rẻ đều là người tiết kiệm, gia cảnh chẳng mấy khá giả. Bây giờ họ vừa đau đớn vì bệnh tật, vừa không xoay nổi tiền chữa trị.
Tôi quyết định quyên góp một khoản lớn cho họ, đồng thời lập kênh truyền thông riêng, ủng hộ và quảng bá cho những blogger chuyên vạch trần gian thương thực sự.
Chỉ hy vọng, trên thế gian này, con người với con người có thể dành cho nhau thêm một chút chân thành.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận