Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ GIẢ THÀNH THẬT

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-29 20:07:53
17
Còn Cao Minh Huyền vẫn bị giam trong lãnh cung, nghe tin tân đế đã đăng cơ, hắn làm ầm ĩ đòi gặp tân hoàng, miệng la hét: “Ta là phụ thân của tân hoàng, phải phong cho ta làm Thái thượng hoàng!”
Ta nghe vậy chỉ khẽ cười: “Cũng nên đi gặp cố nhân một lần.”
Lãnh cung thực ra không tồi tệ như ta tưởng, nhưng trông Cao Minh Huyền thì tiều tụy không tả nổi.
Những ngày bị giam cầm là sự trừng phạt lớn nhất với hắn. Hắn vốn quen tự do phóng khoáng, nay ngay cả cửa lãnh cung cũng không bước ra được.
“Ngươi bảo Hoành nhi đến gặp ta đi, ta là phụ thân nó, nó sẽ không nỡ nhìn ta khổ sở thế này đâu.”
Ta mỉm cười: “Hoành nhi giờ đã là thiên tử, vừa đăng cơ, công việc và tấu chương chất đống. Ta cũng từng phái người hỏi ý nó nên xử trí ngươi ra sao. Nó nói, mọi chuyện cứ giao cho mẫu hậu toàn quyền quyết định.”
“Một ngày phu thê trăm ngày nghĩa, ta cũng không muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa với ngươi. Suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định tha cho ngươi một mạng. Nửa đời còn lại, ngươi đến ngôi chùa ở ngoại thành mà tĩnh tâm suy xét lỗi lầm. Lần này, ta sẽ phái trọng binh canh giữ, không một ai có thể đưa ngươi đi nữa đâu.”
Cao Minh Huyền không cam tâm với an bài này, đối với hắn, bị tước đoạt tự do, thà bị cướp đi mạng sống còn hơn.
“Ngươi là độc phụ! Ngươi giờ đã là tôn quý vô song Thái hậu, vì sao không thể phong ta làm Thái thượng hoàng? Ta đi du ngoạn giang hồ, chẳng ở trước mắt cản trở gì ngươi cả.”
Ta cũng không muốn giả vờ nữa, dứt khoát xé rách mặt nạ: “Phải, ta chính là hận ngươi. Hận ngươi năm xưa chỉ biết hưởng thụ bản thân, vô cớ mất tích khiến ta nơm nớp lo sợ, đứa con thứ hai của ta mới vì vậy mà khó sinh mà mất. Ngươi nhất định thắc mắc vì sao bao năm qua vương phủ không có thêm hài tử đúng không? Là vì ta đã lén bỏ thuốc vào người ngươi."
“Nếu không, ngươi suốt ngày lang thang bên ngoài, chẳng biết sẽ dắt về bao nhiêu con hoang. Hoành nhi là hy vọng duy nhất của ta, ai cũng đừng hòng uy hiếp nó.”
Cao Minh Huyền như chợt tỉnh ngộ, sững người: “Ta bị hủy dung, bị làm thành kẻ què, cũng là do ngươi sai người làm?”
Ta ngửa mặt cười lớn: “Xem ra ngươi cũng không ngốc lắm.”
Cao Minh Huyền giận dữ đến cực điểm, nhào tới định bóp cổ ta.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị thái giám bên cạnh đá văng ra: “Trước mặt Thái hậu mà dám vô lễ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=11]

Người đâu, mau trói hắn lại, nhét giẻ vào miệng, tránh để hắn lảm nhảm bẩn tai Thái hậu.”
Lúc ta bước ra khỏi cửa lãnh cung, vẫn quay đầu nhìn hắn lần cuối: “Ngươi biết vì sao lại giam ngươi ở chùa không? Còn nhớ năm xưa ta theo mẫu thân đến đó dâng hương, ngươi đã đến tìm ta tỏ tình, ngươi từng nói đời này sẽ không phụ ta. Nếu có một ngày phụ bạc hay làm ta tổn thương thì nguyện bị giam suốt đời trong chùa, tĩnh tâm sám hối."
“Có lẽ, những lời thề xưa ngươi đều đã quên rồi. Cũng phải thôi, ngươi phụ bạc biết bao trái tim nữ nhân, sao có thể đặc biệt ghi nhớ mỗi mình ta được cơ chứ.”
18
Ta hồi cung, bẩm lại mọi chuyện với Hoàng thượng, y cũng đồng tình với cách sắp xếp của ta.
Dù gì cũng là cha con một trường, hắn làm phụ thân, ta làm mẫu hậu, đều không nỡ để con trẻ phải tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân mình bị xử tử.
Cao Minh Huyền bị trói chặt, đưa vào kiệu, âm thầm áp giải tới chùa.
Thế nhưng trên đường đi lại bị ám sát mà mất mạng.
Hung thủ là một trong những trắc thiếp cũ từng ở trong phủ.
Nàng ta cải trang thành bà chủ một quán ăn nhỏ ven đường, khi đoàn người dừng nghỉ ăn uống, liền lặng lẽ tới gần kiệu, rút trâm trên đầu, đâm thẳng vào cổ họng Cao Minh Huyền.
Nàng ta tên là Ôn Hành Chi, một nữ tử Giang Nam thoạt nhìn dịu dàng mềm mỏng nhưng hành sự lại quyết tuyệt cương liệt.
Cao Minh Huyền ch.ết không nhắm mắt, Ôn Hành Chi liền đưa tay khép mi mắt hắn lại, chậm rãi nói: “Huynh còn nhớ năm xưa bên hồ Liễu, chúng ta đã lập thề ước, huynh tặng ta cây trâm này, còn nói nếu về sau phụ bạc ta, hãy để ta dùng chính trâm này mà kết thúc mạng huynh xem như là chuộc tội."
“Sau khi rời vương phủ, ta đã quay lại nơi hai ta từng định tình. Thấy bài thơ huynh khắc trên thân cây liễu, lòng ta mới rõ ràng… thì ra mình vẫn chưa cam tâm.”
Hoàng thượng nghe được tin, trầm mặc hồi lâu, rồi chỉ thở dài cảm thán: “Là người làm cha để lại quá nhiều nợ tình mới có kết cục như hôm nay.”
Thế nhưng Hoàng thượng lại không biết, tung tích của Cao Minh Huyền là do chính ta ngầm tiết lộ cho Ôn Hành Chi.
Năm đó, chính hắn đã hại ch.ết ca ca ta, món nợ ấy hắn phải trả.
Chỉ có mượn dao giết người mới không làm tổn thương đến tình mẫu tử giữa ta và Hoàng thượng.
Ta hạ chỉ ban rượu độc cho Ôn Hành Chi tự tận.
Nhưng lại âm thầm đổi rượu, thả nàng ta rời đi.
Bởi vì những người trọng tình nghĩa không đáng phải ch.ết như thế.
Chỉ có kẻ bạc tình vô nghĩa mới đáng phải chịu báo ứng.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận