Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ GIẢ THÀNH THẬT

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-29 20:06:22
11
“Không ai được phép làm hại mẫu thân của ta!”
Đúng khoảnh khắc lưỡi kiếm vung xuống, chính Hoành nhi lao đến che chắn trước mặt ta.
Y giờ đã mười ba tuổi, đang độ tuổi rèn luyện võ nghệ.
Cao Minh Huyền khựng lại một thoáng. Dù sao hắn cũng không thực sự muốn ra tay giết ch.ết chính cốt nhục của mình. Hắn dịu giọng dỗ dành: “Hoành nhi, ta là phụ thân của con mà, mau tránh ra đi.”
Nhưng Hoành nhi kiên quyết bác bỏ: “Phụ thân của ta là Thân vương, người đã mất rồi. Nếu ngươi thực sự là phụ thân ta, vậy vì sao lại đeo mặt nạ, còn muốn giết mẫu thân?”
Cao Minh Huyền chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo dữ tợn, chẳng còn chút dáng dấp nào của diện mạo xưa.
“Chính mẫu thân con tội đáng ch.ết! Nàng ta đã phủ nhận ta trước mặt phụ hoàng, khiến ta bị giam trong chùa, không được bước chân ra ngoài nửa bước. Con thử nói xem, hình phạt ấy tàn nhẫn đến mức nào, nàng ta sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Hoành nhi vốn là đứa trẻ hiểu chuyện, liền đáp: “Mẫu thân không nhận ngươi, vậy chắc chắn có lý do. Hơn nữa, người ra lệnh giam ngươi là hoàng gia gia, sao ngươi lại nhất định phải giết mẫu thân?”
Cao Minh Huyền gằn giọng: “Nàng ta có tội! Nàng ta không xứng làm nữ chủ nhân phủ Thân vương, càng không xứng làm mẫu thân của con!”
Hoành nhi lắc đầu, giọng dứt khoát: “Không phải vậy. Trong lòng ta, mẫu thân là người mẹ tốt nhất trên đời. Từ nhỏ đến lớn, chính mẫu thân dạy ta hiểu lễ nghĩa, biết gánh vác trách nhiệm. Khi ta sốt cao bệnh nặng, cũng chính mẫu thân ngày đêm thức trắng bên giường chăm sóc."
"Mẫu thân cũng là Vương phi tận tụy nhất. Ngày xưa phụ thân thường xuyên mất tích, đều là mẫu thân vất vả sai người tìm kiếm, đưa ngài trở về. Phủ Thân vương rộng lớn này, cũng nhờ mẫu thân một tay gánh vác."
"Những năm qua, ta đều thấy rõ: trong phủ thê thiếp hòa thuận, hạ nhân cung kính, tất cả đều là công lao của mẫu thân.”
12
Những năm qua, Cao Minh Huyền chỉ lo hưởng lạc, nào từng bận tâm đến chuyện trong phủ, càng chẳng đoái hoài đến Hoành nhi.
Vì thế, những lời Hoành nhi vừa nói khiến hắn cứng họng, không thể phản bác.
Thế nhưng, Cao Minh Huyền vẫn bất chấp tất cả, gào lên với ta: “Bản vương muốn ngươi lập tức tuyên cáo thiên hạ rằng Thân vương vẫn còn sống!”
Ta lạnh lùng lắc đầu: “Chuyện đó ta không làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=8]

Tin Thân vương đã mất là do Hoàng thượng đích thân ban chiếu truyền ra thiên hạ.”
Lúc này, An nhi chạy tới hậu hoa viên. Vừa nhìn thấy bóng lưng của Cao Minh Huyền, con bé liền lao đến, ôm chặt lấy đùi hắn, giọng nũng nịu gọi: “Phụ thân, người trở về rồi!”
Thẩm trắc phi đuổi theo phía sau, vừa trông thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trắng bệch vì sợ.
Nàng ta dè dặt đưa hai tay ra, nhẹ giọng dỗ dành: “An nhi, mau lại đây, theo mẫu thân đi ăn kẹo hồ lô nào.”
Nhưng An nhi lại lắc đầu nguầy nguậy, chu môi lên nói: “Không đâu không đâu, An nhi muốn phụ thân dẫn đi cơ.”
Lúc này, Cấm quân đã kéo đến, bao vây phủ Thân vương tầng tầng lớp lớp.
Tướng lĩnh Cấm quân đứng ngoài lớn tiếng hô: “Người bên trong nghe đây! Lập tức buông vũ khí đầu hàng!”
Cao Minh Huyền nghe vậy lại càng thêm đắc ý: “Càng nhiều người biết sự thật càng tốt! Việc Thân vương chưa ch.ết, thiên hạ nên sớm tỏ tường!”
Lúc tướng lĩnh Cấm quân dẫn người xông vào, Cao Minh Huyền còn nở nụ cười tươi rói.
Nhưng tướng lĩnh kia không nhận ra bộ dạng hiện giờ của Cao Minh Huyền, chỉ coi hắn là một kẻ giả mạo.
Cao Minh Huyền cười niềm nở chào hỏi, nhưng tướng lĩnh Cấm quân liền quát lớn: “Tên trộm từ đâu tới, mau buông vũ khí! Bằng không các huynh đệ sẽ không khách sáo đâu!”
Vì quận chúa Cẩm An đang đứng cạnh hắn, bọn họ cũng không dám hành động lỗ mãng.
Cao Minh Huyền sốt ruột hét lớn: “Bản vương là Thân vương! Lâm tướng quân, ngươi từng cứu ta bên bờ Ngự Hồ mà!”
Lâm tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Thân vương đã yên nghỉ trong quan tài, ngươi muốn giả mạo cũng nên chọn người còn sống mà mạo nhận!”
“Thân vương chưa ch.ết! Ta chính là Thân vương! Sao ngươi không chịu hiểu?!”
Lâm tướng quân trừng mắt quát: “Tên trộm to gan! Dám cả gan lăng mạ cả bản tướng! Mau thả vũ khí xuống! Nếu không, ngươi đừng mong giữ được toàn thây!”
Vừa dứt lời, Lâm tướng quân đã rút kiếm, trực tiếp áp sát về phía Cao Minh Huyền.
Cao Minh Huyền cuống lên, lập tức vung tay bắt lấy An nhi bên cạnh, kề dao vào cổ con bé, hét lớn: “Tất cả đứng im! Bằng không, đừng trách bản vương không nương tay với mạng của quận chúa Cẩm An!”

Bình Luận

0 Thảo luận