13
An nhi bị dọa sợ đến mức khóc òa lên.
Lâm tướng quân sợ làm tổn thương đến Quận chúa, liền vội dặn người bên cạnh không được manh động.
Ta từ tốn bước lên phía trước: “Ngươi nói ngươi là Thân vương, vậy sao Thân vương lại có thể ra tay làm hại chính nữ nhi ruột của mình? Thân vương vốn nhân hậu ôn hòa, luôn xem Quận chúa như hòn ngọc quý trên tay mà yêu thương che chở.”
Cao Minh Huyền giận dữ hét lên: “Ngươi đứng lại! Nếu ngươi còn tiến thêm một bước, ta sẽ không khách sáo với Quận chúa!”
Vừa nói, hắn vừa dí thanh kiếm sát thêm mấy phần vào cổ An nhi.
Thẩm trắc phi quỳ gối phía sau, nước mắt đầm đìa, khóc lóc van xin: “An nhi còn nhỏ như vậy, xin đừng làm hại con bé, có gì thì cứ trút giận lên ta!”
Thừa lúc Cao Minh Huyền quay đầu nhìn về phía Thẩm trắc phi, ta khẽ nháy mắt ra hiệu cho nàng ta.
Nàng ta lập tức hiểu ý.
Ta trừng mắt nhìn thẳng vào Cao Minh Huyền, giọng đanh thép: “Thân vương là bậc chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, sao có thể hành xử bỉ ổi hèn hạ như ngươi?”
Thẩm trắc phi cũng lập tức phối hợp: “Nếu Thân vương còn sống, ngài ấy tuyệt đối không thể nhẫn tâm để mặc kẻ xấu hãm hại An nhi, càng không thể đứng nhìn nữ nhi bị uy hiếp.”
Gương mặt Cao Minh Huyền thoáng hiện vẻ đau đớn, lúc này tâm trạng hắn rối loạn, vừa hổ thẹn vừa căm giận, tiến thoái lưỡng nan.
Ta tiếp lời, giọng càng gay gắt: “Ngươi lấy trẻ con ra làm con tin, đó là hành vi của bọn hèn nhát, có bản lĩnh thì hãy buông Quận chúa ra, đến đây mà bắt ta.”
Thẩm trắc phi cũng gào khóc phía sau: “Không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=9]
Hãy bắt ta đi! Ta mới là mẫu thân ruột của Quận chúa Cẩm An!”
“Không! Bắt ta đi!”
“Bắt ta…!”
Cao Minh Huyền nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn Thẩm trắc phi. Trong lúc hắn còn đang lưỡng lự, ta liền nhanh như chớp rút lấy thanh kiếm của một binh lính bên cạnh, đâm thẳng vào cánh tay hắn.
Hắn đau quá buông tay, ta liền lập tức lao đến ôm lấy An nhi.
Các binh sĩ xung quanh đồng loạt xông tới, rút kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Cao Minh Huyền.
Hắn không còn cách nào nhúc nhích, chỉ còn biết không ngừng gào lên đòi gặp phụ hoàng.
14
Ta dẫn Cao Minh Huyền vào cung.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Hoàng thượng thở dài một hơi thật sâu.
Cao Minh Huyền quỳ xuống cầu xin: “Phụ hoàng, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, vì sao người lại đối xử với nhi thần như vậy?”
Hoàng thượng ném thẳng tấu chương vào mặt hắn: “Tự ngươi xem đi, đám người đi cùng ngươi trở lại phủ đều là ai? Đó là thuộc hạ cũ của Tiêu tể tướng! Nếu không phải vương phi sớm cho người báo tin, để Cấm quân đến giải vây, ngươi tưởng mình còn sống tới giờ sao?”
Tiểu tể tướng chỉ có một nhi tử độc nhất, tên là Tiêu Dung Sơn.
Thế nhưng Tiêu Dung Sơn từng ngang nhiên cướp dân nữ giữa phố, lại còn đánh ch.ết ba người vô tội.
Một tờ đơn tố cáo trình đến trước ngự án, Hoàng thượng nể tình tể tướng nên chỉ phạt lưu đày đến biên cương.
Trên đường lưu đày, Tiêu Dung Sơn nhiễm bệnh qua đời. Tiểu tể tướng đau đớn khôn nguôi, từ quan về quê.
Nào ngờ, ông ta ôm hận trong lòng, luôn muốn báo thù.
Vì vậy mới tập hợp thuộc hạ cũ, giúp Cao Minh Huyền đào thoát khỏi chùa, đến đây tìm ta tính sổ.
Cao Minh Huyền đầu óc u mê, đến lúc này vẫn không tin Tiểu tể tướng sẽ hại mình: “Tiểu tể tướng nhìn ta khôn lớn từ nhỏ, sao có thể ra tay hại ta?”
Sắc mặt Hoàng thượng lúc này không giận mà uy: “Ngươi tưởng ông ta triệu tập người ngựa là để giúp ngươi à? Đám người đó đã khai hết, mục tiêu của bọn họ là Hoành nhi! Hắn muốn ta cũng phải nếm trải nỗi đau trắng đầu không con cháu đưa tiễn!”
May mà ta sớm phát hiện, sớm chuẩn bị.
Từ lâu ta đã cho người bí mật giám sát hành tung của Cao Minh Huyền.
Khi thấy có kẻ lén lút tiếp cận hắn, ta lập tức cho người điều tra.
Vừa biết đám người kia là thuộc hạ cũ của Tiểu tể tướng, ta đã đoán được dụng ý của ông ta.
Nếu mục tiêu của Tiểu tể tướng chỉ là Cao Minh Huyền, ông ta đã có thể cho người âm thầm ra tay giết ch.ết hắn, đâu cần phí công đưa hắn hồi phủ, lại còn bày ra màn báo thù.
Vì thế, ta đoán được, kẻ mà ông ta thực sự muốn giết là Hoành nhi.
Hôm bọn họ xông vào phủ, bề ngoài là cùng Cao Minh Huyền khống chế phủ Thân vương, để hắn trực tiếp ra tay.
Nhưng trong bóng tối lại ngầm phái người đi ám sát Hoành nhi.
May mắn là ta đã cho mật thám âm thầm bảo vệ Hoành nhi từ trước nên mới khiến bọn chúng không thể đắc thủ.
Còn tất cả những chuyện xảy ra trong hoa viên hôm đó, cũng là ta âm thầm sắp đặt.
Ta muốn Hoành nhi tận mắt nhìn rõ người cha mà y vẫn luôn nhớ thương là hạng người thế nào.
Là kẻ từng toan sát hại thê tử kết tóc, lại còn ra tay uy hiếp nữ nhi ruột thịt còn thơ bé. Một người như vậy, hoàn toàn không xứng đáng làm phụ thân của y.
Mà chuyện ta phát hiện đám thuộc hạ cũ của Tiểu tể tướng, ta cũng đã sớm dâng tấu lên Hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã có ý một lưới bắt gọn.
Cho nên lần này, Cấm quân mới đến nhanh đến vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận