Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ GIẢ THÀNH THẬT

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-29 20:05:58
9
Hoàng thượng quát dừng màn kịch này, lệnh cho những người khác lui hết ra ngoài, chỉ giữ lại ta và Cao Minh Huyền.
Người nhìn ta, lạnh giọng hỏi: “Sự việc đã tới nước này, vương phi thấy kẻ giả mạo Thân vương kia nên xử trí thế nào?”
Ta liếc nhìn Cao Minh Huyền đang ngồi bệt dưới đất, chậm rãi đáp: “Người này chẳng qua vì một lúc hồ đồ mà mạo phạm thân phận hoàng thất, cũng chưa gây ra tội ác tày trời. Chi bằng tha cho hắn một mạng, phạt hắn cả đời ở trong chùa tu hành sám hối, vĩnh viễn không được rời khỏi cửa thiền. Như vậy có được không?”
Hoàng thượng như có phần không nỡ mà quay đầu sang chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Người sai thái giám truyền chỉ, giam lỏng Cao Minh Huyền tại ngôi chùa này, không có lệnh thì không được phép rời đi, trừ khi... ch.ết.
Đồng thời, Hoàng thượng còn hạ chiếu sắc phong Hoành nhi của ta làm Hoàng thái tôn.
Sau đó, người triệu kiến riêng ta, khen ngợi rằng: “Vương phi có tầm nhìn xa, lại giữ được lòng nhân hậu, đích thực mang phong thái của người trong hoàng thất.”
Xem ra lần này ta lại đánh cược đúng.
Cao Minh Huyền là con ruột của Hoàng thượng, người sao có thể không nhận ra?
Chỉ là Hoàng thượng đã hoàn toàn thất vọng về hắn, nên mới triệu tất cả thê thiếp trong phủ đến nhận mặt.
Nếu khi ấy có ai trong chúng ta nhận ra thì sẽ cùng bị giam cầm suốt đời trong ngôi chùa kia với hắn.
Bởi lẽ, Thân vương đã thành ra bộ dạng thế này vốn đã là nỗi sỉ nhục của hoàng gia.
Nếu lại để hắn quay về phủ Thân vương rồi mang khuôn mặt đó bước lên ngai vàng, vậy chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê hoàng thất mất hết thể diện?
Nhưng khi Hoàng thượng hỏi ta muốn xử trí hắn ra sao, ta cũng không thể thực sự đòi lấy mạng hắn.
Nếu không, trong mắt Hoàng thượng, ta sẽ trở thành hạng đàn bà độc ác giết cả phu quân mình, tương lai cũng sẽ không buông tha cho các hoàng tử khác, mà kẻ bị ban ch.ết khi ấy, chắc chắn sẽ là ta.
10
Thẩm trắc phi đến chúc mừng ta, cung kính quỳ xuống nói: “Chúc mừng tỷ tỷ, cuối cùng cũng toại nguyện.”
Ta mỉm cười, tự tay đỡ nàng ta đứng dậy: “Vẫn phải cảm tạ muội đã nhường nhịn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=6]

Sau này Hoành nhi đăng cơ xưng đế thì nữ nhi của muội cũng sẽ trở thành trưởng công chúa tôn quý vô song.”
Dẫu sao, Thẩm trắc phi cũng từng có đoạn tình cảm sâu đậm với Cao Minh Huyền nên cuối cùng vẫn không nỡ tuyệt tình.
“Nghe nói Thân vương bị giam trong chùa, không biết tình hình hiện giờ ra sao?”
“Muội yên tâm, ăn uống hằng ngày đều được chăm sóc đầy đủ. Ta sẽ cho người đến chùa dâng hương mỗi tháng, tuyệt không để Thân vương chịu cảnh khổ cực.”
“Vậy thì muội cũng an lòng rồi.”
Tiếp đó, ta bắt tay lo liệu tang lễ cho Cao Minh Huyền.
Trong tang lễ, ta vịn vào quan tài, khóc lóc đến khản cả giọng: “Vương gia, thiếp và con biết phải sống sao nếu không có chàng…”
Người ngoài nhìn vào, ai nấy đều cảm động rơi lệ.
Ai nấy đều than thở rằng ta và Vương gia tình thâm tựa biển, vững bền như kim thạch.
Nào ngờ đúng vào lúc này, Cao Minh Huyền mang mặt nạ, dẫn theo một đám người xông vào vương phủ.
Hắn gào lên giận dữ: “Ngươi là đồ đàn bà độc ác! Thật sự tưởng mình có thể làm chủ cả phủ Thân vương này hay sao? Nếu không phải ngươi ngoan cố không chịu nhận ta thì ta đã chẳng rơi vào cảnh khốn cùng như vậy!”
Ta liền quát lớn: “Thân vương đã ch.ết, ngươi là kẻ phương nào dám giả mạo Thân vương, lại còn dám tới đây làm loạn tang lễ! Ngươi gánh nổi tội danh làm chậm giờ an táng của Thân vương không?”
Cao Minh Huyền ngửa mặt cười lớn: “Bản vương mới là Thân vương thật! Các ngươi chôn cất ai, chẳng lẽ là một gã dã nam nhân nào đó?”
Không ngờ, dù bị què một chân, hắn vẫn có thể vung kiếm gi.ết người.
Vừa dứt lời, hắn lập tức chém ch.ết một tên thị vệ cạnh của, miệng vẫn tức giận quát: “Chính là ngươi! Con chó này! Khi đó không cho ta vào phủ, còn nhân lúc ta bị thương, cùng kẻ khác lôi ta vào hẻm đánh một trận.”
Sau khi gi.ết hai tên từng bắt nạt hắn, Cao Minh Huyền vung kiếm tiến thẳng về phía ta.
Đám hạ nhân trong phủ đều đã bị người của hắn chế ngự, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn ra tay gi.ết người.
Mắt hắn đỏ ngầu, sát ý dày đặc, miệng lẩm bẩm: “Tiện nhân, đi ch.ết đi.”
Ta hoảng hốt bỏ chạy về phía hoa viên, hắn cầm kiếm lảo đảo đuổi theo phía sau.
Ta mặc tang phục dài nặng nề, chạy không nhanh.
Hắn què chân, cũng chẳng nhanh được.
Cứ thế, ta chạy phía trước, hắn đuổi phía sau, giằng co một đường.
Cuối cùng, sức cùng lực kiệt, ta ngã sấp xuống đất.
Cao Minh Huyền mừng rỡ như điên, vung kiếm chém thẳng xuống người ta.

Bình Luận

0 Thảo luận