Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA ĐỔI LỰA CHỌN VỚI SƯ ĐỆ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:45:12
Từ đó, Hải Đường bắt đầu chỉ dạy cho Hạ Cốc Vũ một cách công khai.
Chưởng môn sinh lòng bất mãn, tìm đến nàng ta để đàm đạo, nhưng Hải Đường lại tưởng rằng ta đã mách lẻo, liền phạt ta quỳ suốt ba ngày ba đêm ở sau núi.
Khi ấy, ta cứ nghĩ rằng nàng ta không thích mình là vì ta không bằng Hạ Cốc Vũ, vì thế trong đại hội tông môn, khi gặp hắn, ta đã dốc sức đánh cho hắn gục ngã. Đánh đến khi linh khí của Hạ Cốc Vũ tan vỡ, hắn nằm bất động trên đất, ta mới định rời đi.
Ngay lúc ấy, Hạ Cốc Vũ niệm chú ngữ, một món linh khí từ trời giáng xuống.
Lúc thấy món linh khí ấy, ta liền ngây người.
Đó chính là linh khí bổn mệnh của Hải Đường, món linh khí chỉ có người kết duyên mới điều khiển được.
Thì ra, Hải Đường từ lâu đã ban linh khí bổ mạnh cho Hạ Cốc Vũ.
Trong phút giây lơ đãng, linh khí của hắn đánh tan linh khí của ta, sau đó xuyên thẳng vào tim ta.
3
Nhớ lại những điều này, cảm giác như thanh linh khí kia vẫn cắm sâu trong tim ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-i-l-a-ch-n-v-i-s&chuong=3]


Đúng lúc ngực ta đau nhói, ai đó nhẹ nhàng chạm vào đầu ta.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt: "Đi thôi, tiểu đồ đệ."
Có lẽ vì đã sống quá lâu, trên người Thanh Lãnh toát ra một vẻ tiên khí hơn người, nếu nói thẳng thì chỉ có thể gọi là... lười.
Lười đi bộ, lười đứng dậy, lười dọn dẹp phòng, lười nấu ăn.
Sau khi ta đến, nàng ấy sai bảo ta một cách vô cùng thuần thục. Nào là múc nước, chẻ củi, cho lợn ăn. Khoan đã... vì sao linh thú của lão tổ Tiêu Dao Tông lại là một con lợn chứ?
Ta khó chịu mà tắm cho con lợn đó, trong khi sư phụ từ từ bước ra khỏi phòng, tay còn cầm một chùm nho. Nàng ấy mỉm cười nhìn ta một lúc, rồi vẫy tay gọi.
Ta lờ đi.
Thế là nàng lấy nho ném vào ta: "Đồ đệ, lại đây nào ~"
Ban đầu, ta cứ nghĩ sống lâu như nàng ấy thì chắc phải điềm tĩnh chững chạc, ai ngờ Thanh Lãnh lại nghịch ngợm như thế. Sống cùng nhau một tháng, ta chẳng còn chút tôn trọng nào dành cho nàng ấy nữa.
Ta cáu kỉnh nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Sư phụ bảo: "Đồ đệ, con ở đây với ta cũng được một tháng rồi, tu vi có tiến bộ không?"
Vẫn còn dám nhắc đến chuyện này sao.
Ta chọn nàng làm sư phụ, thứ nhất là vì nơi nàng ở là nơi yên tĩnh nhất, linh khí cũng dồi dào nhất của Tiêu Dao Tông, nên nghĩ rằng ở đây tu luyện sẽ nhanh hơn. Còn một lý do khác, ta vốn là người trọng sinh, vẫn nhớ rõ công pháp kiếp trước, nghĩ rằng với khả năng ngộ đạo của mình thì lần này sẽ thăng tiến nhanh hơn nhiều.
Nơi này quả thật rất yên tĩnh, cũng chẳng có chút thời gian nào cho ta tu luyện, vì mỗi ngày ta đều bị sư phụ sai vặt chẳng khác nào một tên người hầu. Ta chẳng buồn đáp lại.
Sư phụ lại nói: "Theo lý mà nói thì sư phụ phải chuẩn bị linh khí cho đệ tử nhỉ, ta cũng đã chuẩn bị cho con một món."
Nghe đến đây, mắt ta sáng rực. Trong lòng thầm nghĩ có khi nào ta đã hiểu nhầm nàng ấy, sống lâu như thế, hẳn là Thanh Lãnh phải có một hai món linh khí thượng đẳng.
Thế là ta lập tức đặt cái bàn chải xuống, chạy đến bên cạnh nàng, vuốt ve vai nàng ấy: "Sư phụ, người chuẩn bị gì cho con vậy?"
Thanh Lãnh xòe tay ra, một luồng sáng trắng lóe lên. Một nhánh cây xuất hiện trong tay nàng ấy.
Ta đợi mãi, chẳng thấy có gì thay đổi.
Vẫn chỉ là một nhánh cây thẳng tắp.
Ta cụp mắt xuống.
Sư phụ hỏi: "Có thích không?"
Thích ư?
Cây gậy này sao có thể làm linh khí được, thật khiến người ta buồn cười đến rơi lệ.
Ta bỏ tay xuống, uể oải quay lại chỗ con lợn. Sớm đã biết trước là không nên mong đợi gì ở nàng ấy rồi mà.
Tốt hơn là tìm sư huynh để kiếm lấy một món từ kho của tông môn.
"Không thích cũng phải nhận, nó là của con rồi." Nàng vung tay, nhánh cây dán vào thắt lưng ta.

Bình Luận

0 Thảo luận