“Đệ tử của ai bây giờ còn quan trọng sao?” Ta giận dữ: “Kẻ hắn đánh bị thương là Thanh Lãnh lão tổ, đây là hành vi khi sư diệt tổ!”
Chưởng môn trông thật khó xử: “Nhưng nếu Hải Đường bị dồn ép quá mà rời khỏi Tiêu Dao Tông thì sao?”
Thế là xong rồi sao?
Tiêu Dao Tông không phải luôn coi trọng đạo nghĩa, luôn đề cao việc tôn sư trọng đạo hay sao? Chỉ vì Hải Đường là đệ nhất tu sĩ, còn Thanh Lãnh chỉ là một lão tổ không có linh lực mà thôi.
Ta lùi vài bước, không thể tin được.
Đây là lý tưởng ta theo đuổi ư?
Đây là vị Chưởng môn mà ta tôn kính ư?
Sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy chứ?
Thanh Lãnh nhìn ta, nhẹ giọng bảo: “Thôi đi, Diệp Thiên, ta không sao đâu.”
Ta không phục.
Ta không phục.
Ta nắm chặt Lâm Uyên, lập tức quay đầu bước ra ngoài.
Cái gì mà đệ nhất tu sĩ chứ!
Cho dù là vị thần duy nhất trên Cửu Trùng Thiên, ta cũng phải đòi lại công bằng cho Thanh Lãnh.
Hôm nay không phải Hạ Cốc Vũ chết thì ta phải chết.
Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài mây đen giăng kín, sấm chớp vang dội.
Chưởng môn vận khí định ép ta lại thì sư huynh hốt hoảng chạy đến: “Không… không hay rồi, Hạ Cốc Vũ chạy rồi!”
Chạy rồi?
Ta lập tức đuổi theo.
Ngục giam bị đục một lỗ.
Ta hỏi sư huynh: “Chạy theo hướng nào?”
Sư huynh lắc đầu: “Không thấy rõ, nhưng Hải Đường sư thúc đã đuổi theo rồi.”
Chưởng môn nói rằng Hải Đường nhất định sẽ bắt Hạ Cốc Vũ về. Ta lại cảm thấy không chắc. Chỉ có ta đã trải qua kiếp trước, mới biết Hạ Cốc Vũ quan trọng với Hải Đường thế nào. Dù hắn có muốn trăng trên trời, Hải Đường cũng sẽ hái xuống cho hắn.
Ta thay Chưởng môn chăm sóc Thanh Lãnh.
Những vết thương đó khiến ta đau lòng.
Thanh Lãnh nhìn ánh mắt ta, nói: “Con đừng khóc nhé, ta không có đồ để dỗ con đâu.”
Ta bĩu môi: “Đánh không lại người ta thì sao không chạy?”
Thanh Lãnh nói: “Chạy cũng không chạy kịp.”
Ta không vui: “Rốt cuộc người làm sao sống được từng ấy năm?”
Thanh Lãnh ngẩng đầu nhìn trời, đáp: “Ta cũng muốn biết, thật ra ta cũng thấy mình rất nhát gan, bao nhiêu năm như vậy, mà ngay cả chết cũng không dám.”
Lần đầu tiên ta thấy trong mắt Thanh Lãnh lộ vẻ cô đơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-i-l-a-ch-n-v-i-s&chuong=7]
Một mình sống trên cõi đời này bao nhiêu năm, đã nhìn biết bao người rời xa nàng, nhưng ngay cả can đảm chết nàng cũng không có.
Ta an ủi nàng, không phải ai cũng có can đảm để chết đi.
Thanh Lãnh xoa đầu ta: “Con không tò mò sao? Quá khứ của ta ấy.”
Tò mò.
Nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Đối với ta, Thanh Lãnh rất thần bí. Nàng ấy không có linh lực, nhưng lại thuần phục được thần thú, lại có nhiều linh khí và tâm pháp đến thế, còn cả sống lâu đến vậy.
Nên biết rằng tu sĩ dù sống lâu hơn phàm nhân, cũng chỉ hơn được trăm năm mà thôi.
Hai trăm năm sau, hoặc phi thăng, hoặc ngã xuống.
Nhưng không ai biết tuổi thật của Thanh Lãnh.
Thanh Lãnh cười, bảo: “Thật ra ta không lớn tuổi như con tưởng đâ, mà ta cũng sẽ chết thôi.”
Ta hỏi: “Bao giờ?”
Thanh Lãnh nói: “Đợi hắn đến.”
Ta muốn biết “hắn” là ai. Nhưng Thanh Lãnh không đáp, chỉ kêu buồn ngủ. Ta không để nàng ngủ, cứ hỏi mãi. Nàng bực mình nói: “Là đồ đệ của ta thuở trước.”
Ta cười khẽ: “Người dỗ con nít à, ngoài ta ra, còn ai có thể nhận một người không có linh căn như người làm sư phụ chứ.”
Thanh Lãnh không vui: “Không tin thì thôi.”
Nàng ấy quay người lại, còn ta trong lòng bỗng nhiên trống trải.
Đồ đệ của Thanh Lãnh giỏi giang đến mức nào, mà để nàng ấy nhớ mãi không quên như vậy chứ?
Sau đó ba tháng trôi qua, không hề có tin tức gì về Hạ Cốc Vũ và Hải Đường.
7
Ba tháng sau, tông môn tổ chức đại bỉ.
Các môn phái tu tiên khắp nơi đều đến Tiêu Dao Tông, cũng chính là nơi ta đã tu luyện và đạt tới cảnh giới Hóa Thần kỳ.
Tốc độ tu luyện của ta khiến mọi người kinh ngạc, người đồng lứa chỉ biết ngước nhìn.
Vào ngày cuối của đại bỉ, ta hỏi Thanh Lãnh có muốn đến xem ta tỷ thí không.
Thanh Lãnh khẽ cười: "Chỉ là đám trẻ con đánh nhau thôi, ta không đến đâu."
Ta muốn phản bác, nhưng cũng thấy có lý.
Với nàng ấy, chúng ta chẳng phải chỉ là đám trẻ nhỏ sao?
Tuy nhiên, ngày ấy Thanh Lãnh vẫn đến, nàng ấy lười biếng ngồi ở ghế trên cao, gương mặt trông vô hại. Khi ta đấu với sư huynh, vừa qua vài chiêu, ta liền nhận ra có gì không đúng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận