Ta nhìn thấy tông chủ cố sức chống lại lực công kích của Hồng Đồ, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng. Hồng Đồ một chưởng xuyên qua ngực tông chủ, hắn tham lam hút sạch tinh lực của tông chủ.
Ta đau thắt trong lòng.
"Tông chủ! Tông chủ!"
Tông chủ nhắm mắt, giây phút cuối cùng vẫn bảo ta chạy.
Nhưng ta đã không còn sức để nhúc nhích.
Hồng Đồ lại đến gần ta. Ta nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng lần này, lại có người đứng chắn trước mặt ta.
Ta mở mắt, không ngờ lại là Hải Đường.
8
Hải Đường mặc bộ đồ rách nát, nàng ta nói với Hồng Đồ: “Hồng Đồ, quay đầu là bờ.”
Hồng Đồ nổi giận: "Ngươi cũng muốn cản ta sao?”
Hải Đường cắn môi: "Tà không thắng chính.”
“Ha, đúng là tà không thắng chính.” Hồng Đồ bật cười điên cuồng: "Nhưng vì sao ngươi là chính, còn ta là tà?”
Ánh mắt Hải Đường lạnh lùng nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh. Bao năm theo giáo lý của chính đạo đã khiến nàng ta hiểu rõ điều gì là đúng, điều gì là sai.
Hải Đường đau lòng: "Là trưởng lão của Tiêu Dao Tông, ta không thể nhắm mắt nhìn ngươi hủy diệt tông môn của ta. Hồng Đồ, đừng phạm sai lầm thêm nữa. Nếu ngươi muốn phi thăng, ta có thể đi cùng ngươi. Đừng bước vào con đường tà đạo nữa.”
Hồng Đồ nói: "Hay cho câu ‘đi cùng ta tu luyện’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-i-l-a-ch-n-v-i-s&chuong=9]
Rốt cuộc ngươi muốn cùng ta tu luyện, hay là muốn ta giúp ngươi vượt qua kiếp nạn tình duyên?”
Hải Đường ngẩn người.
Ta cũng ngẩn người.
Thì ra Hồng Đồ lại chính là kiếp tình duyên của Hải Đường.
Thảo nào.
Hải Đường thì thầm: "Ngươi biết, vậy mà vẫn...”
“Hải Đường, ngươi tự nhận là người quân tử, gọi ta là tà đạo, nhưng ngươi có gì tốt đẹp hơn ta? Ngươi chẳng phải đã sớm biết ta là người của Ma Tộc sao? Vậy mà vẫn giữ ta ở Tiêu Dao Tông, thu nhận ta làm đồ đệ, chẳng phải để lợi dụng ta vượt qua kiếp nạn tình duyên sao? Ngươi, so với ta, cao quý bao nhiêu?”
Ta ngước mắt nhìn.
Không dám tin vào tai mình.
Hải Đường hóa ra đã biết Hạ Cốc Vũ là Hồng Đồ từ lâu.
Thế mà nàng vẫn giữ hắn ở lại Tiêu Dao Tông.
Nhận thức này khiến tim ta càng nhói đau.
Hải Đường tái mặt trước lời nói của hắn, nàng ta đọc chú ngữ, chuẩn bị tư thế tấn công.
Bất ngờ quay đầu nhìn ta một cái.
Khẽ nói: "Trước đây là ta sai...”
Ta ngẩn người.
Bỗng dưng có cảm giác câu này là nói với ta.
Sai ở chỗ nào?
“Bây giờ ta sẽ thu phục ngươi.”
Hai tu sĩ đại thừa giao đấu, trời đất rung chuyển.
Chẳng mấy chốc Hồng Đồ đã rơi vào thế yếu.
Cuối cùng Hải Đường ép hắn xuống, tay bóp lấy cổ hắn.
Ánh mắt Hồng Đồ đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Hải Đường, giết ta đi, ta nguyện chết dưới tay ngươi.”
Tình cảm là thứ khó lòng kiểm soát nhất.
Hải Đường cũng yếu lòng, lực trên tay dần thả lỏng.
Ngay lúc này, Hồng Đồ chớp lấy cơ hội.
Lấy ra linh khí, một kiếm xuyên thủng tim Hải Đường.
Giống như hắn từng xuyên qua trái tim ta.
Hồng Đồ hút hết tu vi của Hải Đường.
Sau đó, cả người Hồng Đồ phát sáng đỏ rực.
Rọi cả nửa bầu trời thành màu đỏ.
Hồng Đồ phi thăng rồi.
Sự thật này khiến mọi người ngừng mọi động tác.
Hắn cười cuồng loạn: “Phá rồi, cuối cùng ta cũng phá được Đại Thừa!”
Sao có thể như thế?
Ông trời.
Sao lại giúp tên ma đầu này.
Mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng.
Ta nhìn vị chưởng môn và Hải Đường nằm trên đất.
Một nỗi bi thương từ đáy lòng trào dâng.
Hồng Đồ lại chuyển ánh mắt sang ta, hắn khẽ giơ tay, một luồng sức mạnh hướng về phía ta.
“Để xem bây giờ, còn ai có thể ngăn ta giết ngươi.”
Không ai cả.
Không ai có thể ngăn cản một người đã phá được Đại Thừa kỳ.
Ta nhắm mắt.
Nghĩ rằng có lẽ mình sắp chết rồi.
Chỉ là, trước khi chết, ta vẫn muốn nhìn thấy người đó một lần nữa.
Cú đánh tưởng chừng đã đến mà không chạm vào ta.
Chỉ nghe thấy một tiếng heo kêu.
Ta mở mắt ra.
Thấy một cảnh tượng khiến ta rợn người.
Ly Lực bị linh lực đánh ngã xuống đất.
Thanh Lãnh bị Hồng Đồ bóp cổ, nhấc cao lên.
Ta kích động hét lên: "Thanh Lãnh, sao người lại đến đây.”
Nàng ấy không hề có chút linh lực.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận